Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí - Chương 552

Cập nhật lúc: 2025-02-27 22:16:31
Lượt xem: 3

Quả nhiên, Hứa Lễ khi nghe đề nghị cuối tuần đi thư viện học với cô, cau mày một lúc lâu, cuối cùng đồng ý.

Về sau, thỉnh thoảng Lộ Niên Niên lại lấy cái cớ này hẹn anh ra ngoài.

Nhưng không phải lần nào Hứa Lễ cũng đồng ý, cuối tuần hình như anh rất bận rộn, thường xuyên không có thời gian.

Nhiều lần như vậy Lộ Niên Niên sẽ tức giận.

Có vài lần, Hứa Lễ thậm chí còn tới muộn. Mỗi lần như thế, Lộ Niên Niên sẽ không để ý tới anh một ngày, hai người nhiều lần chiến tranh lạnh với nhau.

Tất nhiên, chiến tranh lạnh phần lớn là Lộ Niên Niên đơn phương khởi xướng, Hứa Lễ không biết gì cả.

Bởi vì cho dù một ngày cô không tìm anh thì anh cũng không chủ động tìm cô.

...

Giấc mơ thật dài, thật dài.

Lộ Niên Niên cảm thấy mình tủi thân muốn chết.

Cô không thể không tỉnh giấc mơ, đánh Hứa Lễ một trận.

Nghĩ như vậy, Lộ Niên Niên bất giác mở mắt ra.

Lúc cô mở mắt ra, trong xe tối đen như mực.

Lộ Niên Niên mơ màng, mí mắt không tự chủ được giật giật, vô thức gọi:

“Tiểu Thu.”

Vừa dứt lời, bên tai truyền tới giọng nói của Hứa Lễ:

“Tôi ở đây.”

Anh trả lời, tiện tay bật đèn xe lên.

Lộ Niên Niên sững sờ, kinh ngạc nhìn anh.

“Tiểu Thu đâu rồi?”

“Về ngủ rồi.”

Hứa Lễ đã đổi vị trí ngồi cạnh cô.

Lộ Niên Niên “A” một tiếng, kịp thời phản ứng lại:

“Đến rồi à.”

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mặt là khách sạn quen thuộc.

Hứa Lễ gật đầu.

Anh nhìn về phía Lộ Niên Niên:

“Về khách sạn?”

Lộ Niên Niên gật đầu, cau mày nhìn anh:

“Tới từ khi nào vậy, sao cậu không gọi tôi?”

“Gọi rồi.”

Hứa Lễ nói:

“Gọi không dậy.”

Lộ Niên Niên: “Không thể nào, sao tôi có thể ngủ say như c.h.ế.t được?”

Hứa Lễ không lên tiếng, không đáp lại phản bác này của cô.

Lộ Niên Niên hơi bối rối, sờ chóp mũi nói:

“Lần tới cứ gọi thêm vài lần đi.”

Hứa Lễ: “Ừ, để lần sau.”

Lộ Niên Niên: "..."

“...”

Lần sau?

Câu trả lời gì đây?

Hai người xuống xe, đi vào khách sạn.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Lộ Niên Niên mím môi nhìn Hứa Lễ:

“Chắc là còn phòng trống nhỉ?”

Chỗ họ hẻo lánh, khách sạn không thể hết phòng được.

Hứa Lễ: “Đã làm thủ tục nhận phòng, chỉ cần lên ở là được.”

Lộ Niên Niên: “Làm trong lúc tôi ngủ à?”

Hứa Lễ gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-gia-gay-sot-gioi-giai-tri/chuong-552.html.]

Lộ Niên Niên bĩu môi, cứ cảm giác mình ngủ một giấc mà đã bỏ lỡ nhiều thứ.

Cô sờ chóp mũi, tiến vào thang máy với Hứa Lễ.

Nhấn lầu của thang máy, Lộ Niên Niên quay đầu nhìn anh.

“Anh ở lầu mấy?”

Hứa Lễ: “Lầu ba, đưa em lên trước đã.”

Khách sạn này không cao lắm, tổng cộng có bảy tầng, Lộ Niên Niên ở lầu sáu.

Chính xác mà nói, đoàn làm phim bọn họ bao toàn bộ lầu năm và lầu sáu. Đây cũng là nguyên nhân cô hỏi Hứa Lễ ở lầu mấy, bởi vì cho dù thế nào, anh cũng không thể ở cùng một lầu với cô được.

Lộ Niên Niên “A” một tiếng, không từ chối.

Hai người vào thang máy.

Giờ này, ngoài nhân viên lễ tân của khách sạn thì không còn người khác.

Trong thang máy yên lặng không một tiếng động, lúc hai người đi ra khỏi thang máy, thậm chí còn nghe thấy tiếng ngáy truyền tới vì cách âm không tốt của khách sạn.

Tất nhiên còn có một số âm thanh hỗn loạn.

Lộ Niên Niên thích yên tĩnh, phòng của cô cuối hành lang, không có người đi ngang qua.

Đến trước cửa, cô lấy thẻ phòng ra.

Đẩy cửa ra, Hứa Lễ để cô bật đèn lên.

Bật đèn lên, căn phòng được bao trùm bởi ánh sáng, rộng rãi thoáng mát lại dễ chịu.

Hứa Lễ quan sát một lượt, rồi nhìn sang cô:

“Đi ngủ sớm một chút, nhớ phải khóa trái chốt cửa.”

Lộ Niên Niên gật đầu.

Hứa Lễ hơi dừng lại.

“Ngủ ngon.”

Lộ Niên Niên tiếp tục gật đầu.

Hứa Lễ nhìn cô như thế này, không biết nên nói cái gì.

Anh trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:

“Tôi về trước đây.”

“Ừm.”

Hứa Lễ nhìn cô trong giây lát, quay người đi ra ngoài.

Bỗng chốc, Lộ Niên Niên gọi anh lại:

“Hứa Lễ.”

Hứa Lễ quay đầu.

Đèn cảm ứng ngoài hành lang đã tắt lại sáng lên.

Lộ Niên Niên ngước mắt nhìn về phía anh, đôi mắt trong suốt, ngập nước phản chiếu khuôn mặt lúc này của anh. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đó, môi giật giật, cuối cùng không nhịn được, hỏi thẳng:

“Cậu có ý gì?”

Hứa Lễ khẽ ngẩn ra, không hiểu ý cô.

Lộ Niên Niên mím chặt môi:

“Những hành động gần đây của cậu là sao?”

Hứa Lễ hiểu ra.

Anh đứng yên tại chỗ một hồi, hít sâu rồi đến gần cô.

“Niên Niên.”

Lộ Niên Niên không đáp lời.

Hứa Lễ nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ giọng hỏi:

“Đã muộn mất sáu năm rồi nhưng tôi vẫn muốn hỏi em, em có thể cho tôi một cơ hội không?”

Anh ngừng lại, nói nhỏ:

“Cơ hội theo đuổi em, được không?”

“Cậu còn biết đã muộn sáu năm.”

Lộ Niên Niên cầm nắm cửa, nhìn về phía anh:

“Cậu cảm thấy nếu tôi muốn ăn một món gì đó mà tận sáu năm sau mới có thể ăn, vậy tôi còn muốn ăn nó nữa không?”

Hứa Lễ thu mắt lại, môi giật giật, không nói được chữ nào.

Loading...