Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí - Chương 310
Cập nhật lúc: 2025-02-27 06:12:58
Lượt xem: 26
Những năm đó, quan hệ giữa Lộ Cảnh Sơn và hai anh em trở nên rất kém.
Nhưng ông không rảnh quan tâm, bởi vì tinh thần của Tô Từ không tốt, ông phải chăm sóc Tô Từ, phải bận rộn làm ăn.
Trước khi ông của Lộ Tuệ Tuệ đi đã giao công ty lại cho ông.
Sau đó, ông đã quên lý do tại sao hai anh em đối xử với ông tốt hơn, không còn nhìn ông như kẻ thù nữa, quan hệ của họ gần nhau hơn.
Lộ Tình Họa cũng càng ngày càng thích tới nhà chơi, nghĩ tới những chuyện trước đó, Lộ Cảnh Sơn rất tốt với Lộ Tình Họa, rất tốt với hai anh em bị thiệt thòi.
Nhưng quả thật ông cũng từng nghe người khác nói Tô Từ và Lộ Tuệ Tuệ xung khắc với nhà họ Lộ, nếu không phải tại hai mẹ con họ, ông cụ Lộ khoẻ mạnh sẽ không mất sớm như vậy, bà Lộ cũng sẽ không đi theo ông cụ.
Lần đầu nghe, Lộ Cảnh Sơn còn kích động muốn tìm người đó đánh một trận, cuối cùng, sự trưởng thành của một người trung niên đã cản ông lại.
Nhưng ông không hề biết rằng cô cháu họ của mình lại nói con gái và vợ mình như thế. Lời này Lộ Tình Họa nghe từ đâu, đáp án đã rất rõ ràng.
Nếu như không phải người lớn nói, lớp trẻ không thể biết những chuyện này.
Nghe Lộ Cảnh Sơn nói xong, nhất thời Lộ Tuệ Tuệ không biết nên nói gì.
Sau khi trở lại nhà họ Lộ, Lộ Cảnh Sơn dẫn cô đến nghĩa trang thăm ông bà, ngày mùng một cũng tặng hoa cho hai cụ. Nhưng cô cũng không biết, họ là vì đi tìm cô nên mới bị ngã, sau đó mất sớm như thế.
Lộ Tuệ Tuệ không phải nguyên chủ, nhưng cô cũng giống như nguyên chủ, cảm động như bản thân mình cũng bị.
Cô không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này, cô chỉ muốn khóc, muốn nói cho Lộ Cảnh Sơn, nói cho những người khác biết, cô và mẹ cô không xui xẻo, mẹ con cô không phải sao chổi.
Cô cũng đâu muốn bị người ta bắt cóc, cô càng không muốn ông bà vì đi tìm mình mà xảy ra chuyện.
…
Lộ Cảnh Sơn nghe tiếng nức nở của cô cũng đau đớn vô cùng.
“Tuệ Tuệ.”
Ông hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc của mình, giọng bĩnh tĩnh:
“Đừng tự trách, ông bà sẽ không trách con.”
“Con biết.”
Lộ Tuệ Tuệ nghẹn ngào nói:
“Nhưng con không nhịn được.”
Lộ Cảnh Sơn thở dài:
“Cũng không cần để ý lời của Lộ Tình Họa, con và mẹ con không phải sao chổi, hai người là món quà ông trời tặng cho bố.”
Lộ Tuệ Tuệ ‘ừm’ một tiếng, cô khóc một hồi, đầu óc dần tỉnh táo lại.
“Bố.”
“Con nói đi.”
“Con cứ cảm thấy Lộ Tình Họa sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này.”
Cô nói:
“Hơn nữa, những lời này, chắc chắn là có người nói rồi nên cô ta mới mắng con như thế.”
Cô dừng lại, khẽ nói:
“Thật ra lúc trước con đã muốn nói với bố, chẳng lẽ bố không nghi ngờ tại sao lịch trình bố mẹ đưa con ra ngoài bị người ta biết, sau đó để cho người ta có cơ hội bắt cóc con?”
Lúc trước Lộ Tuệ Tuệ nghĩ mấy họ hàng của nhà họ Lộ sẽ không làm chuyện gì xấu, càng không có chứng cứ nên không nói với Lộ Cảnh Sơn.
Nhưng cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Trong khoảng thời gian này, cô có quan sát, cô thật sự cảm thấy chú hai, chú ba của mình có vấn đề.
Lộ Cảnh Sơn biết ý cô:
“Không có chứng cứ.”
Thật ra ông đã sớm điều tra, nhưng không có chứng cứ.
Lộ Tuệ Tuệ cứng họng:
“Bố nói xem, Lộ Tình Họa có biết gì không?”
“Không thể nào.”
Lộ Cảnh Sơn không chút nghĩ ngợi nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-gia-gay-sot-gioi-giai-tri/chuong-310.html.]
“Nếu bọn họ thật sự làm gì đó, Tình Họa không thể biết được.”
Ông biết hai anh em của mình, bọn họ là những người theo chủ nghĩa bảo vệ lợi ích của mình là trên hết, bất luận có làm hay không làm, bọn họ sẽ không nói với bất cứ ai.
Quan trọng hơn là, Lộ Cảnh Sơn đã từng điều tra họ nhưng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào.
Lộ Tuệ Tuệ im lặng:
Tuyết Lạc Vô Ngấn
“Chú hai, chú ba không có vấn đề gì sao?”
“Ừm.”
“Vậy… Thím hai, thím ba thì sao?”
“Đã điều tra.”
Lộ Tuệ Tuệ trầm mặc, cũng nghĩ không ra.
Lộ Cảnh Sơn an ủi cô:
“Đừng suy nghĩ nhiều như thế, việc này bố đang điều tra, con cứ ghi hình trước đi, hôm nay không bị thương chứ?”
“Không ạ.”
Lộ Tuệ Tuệ mím môi:
“Nhưng Lộ Tình Họa bị thương.”
Lộ Cảnh Sơn bật cười:
“Biết rồi, để bố giải quyết.”
“Vâng.”
-
Lộ Tuệ Tuệ ở trong phòng bình tĩnh một hồi lâu.
Đang định đứng lên đi ra ngoài, Bùi Chi Hành gọi điện tới.
“Alo.”
Giọng cô khàn khàn.
Bùi Chi Hành cau mày:
“Khóc sao?”
Lộ Tuệ Tuệ: “Ừm.”
Cô rũ mắt, đứng bên cửa sổ nhìn đường phố xa lạ.
“Bùi Chi Hành.”
“Em nói đi.”
Bùi Chi Hành trả lời.
Lộ Tuệ Tuệ mím môi, khẽ hỏi:
“Sau khi anh biết tôi, anh có phát hiện mình xui xẻo hơn không?”
Bùi Chi Hành ngẩn ra.
Anh kinh ngạc:
“Em nói cái gì vậy?”
Anh nói:
“Không có chuyện đó đâu.”
“Thật không?”
“Thật.”
Bùi Chi Hành dừng lại một chút, thấp giọng nói:
“Sau khi quen biết em, tôi rất vui.”