Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-02-27 05:40:29
Lượt xem: 50
Bùi Chi Hành nhướng mày, nghiêng mắt nhìn cô.
“Nhìn gì đó?”
“...”
Lộ Tuệ Tuệ lập tức thu hồi ánh mắt, mặt không đỏ tim không đập nói.
“Đâu có.”
Cô nghiêm trang nói:
“Vừa rồi đang suy nghĩ một số chuyện.”
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang nhìn tay của anh, cái này mà thừa nhận, cô sẽ giống như đứa biến thái vậy.
Nghe câu trả lời của cô, Bùi Chi Hành cong môi.
“Vậy sao?”
“Đúng.”
Lộ Tuệ Tuệ chột dạ nói:
“Tối nay chúng ta ăn gì?”
Bùi Chi Hành. “Em có món gì rất muốn ăn không?”
Lộ Tuệ Tuệ nghĩ nghĩ.
“Không có.”
Mấy ngày nay cô toàn ăn cơm ở đoàn phim, đã trở nên vô dục vô cầu rồi.
Bùi Chi Hành gật đầu.
“Vậy thì theo sự sắp xếp của tôi?”
Lộ Tuệ Tuệ không có ý kiến.
Lúc hai người đến trung tâm thành phố, thời gian vẫn còn sớm.
Bùi Chi Hành thấy Lộ Tuệ Tuệ hăng hái, đề nghị hỏi cô có muốn xem phim không?
“Xem phim xong rồi về có muộn lắm không?”
Bùi Chi Hành suy nghĩ một chút.
“Không muộn lắm, em có thể chấp nhận là được.”
Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh, tính toán lộ trình đi đi về về, từ chối.
“Chúng ta lên lầu một chơi đi, tôi vừa thấy bên này có người chơi b.ắ.n súng.”
Cô rất thích chơi những trò chơi như này.
Đương nhiên Bùi Chi Hành không có ý kiến.
Nhưng trước khi thấy Lộ Tuệ Tuệ chơi, Bùi Chi Hành không biết kỹ thuật của cô khá tốt.
Nhìn tư thế cầm cung chính xác của Lộ Tuệ Tuệ, Bùi Chi Hành nhíu mày.
“Trước kia từng chơi à?”
Anh hỏi.
Lộ Tuệ Tuệ nhớ lại ký ức của nguyên chủ, đoán chắc là Bùi Chi Hành không biết nguyên chủ có biết chuyện này hay không, cô mơ hồ nói.
“Biết một chút, lén chơi hai lần.”
Trên thực tế, lúc cô học cấp ba thích chơi, mỗi lần đến khu trò chơi điện tử trong trung tâm thương mại, bạn học và bạn bè của cô đều chơi gắp thú, chơi máy nhảy, chỉ có mình cô thích chạy vào phòng chơi b.ắ.n súng.
Cung tên hay bất kỳ thứ gì, cô đều biết.
Bùi Chi Hành đứng một bên, nhìn đôi mắt để lộ ra của cô.
Mặc dù Cam Sơn không có nhiều fans, Lộ Tuệ Tuệ cũng cảm thấy fans sẽ không nghĩ tới việc cô vào thành phố chơi, nhưng để đề phòng, cô vẫn bọc kín mít.
Cũng may thời tiết bây giờ mát mẻ, dù đeo khẩu trang đội mũ các kiểu cũng không ai thấy lạ.
Lông mi của cô rất dài, mắt cô không chuẩn mắt phượng, nhưng còn đẹp hơn mắt phượng chuẩn.
Trong sáng, quyến rũ.
Hương vị không nói nên lời.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt này của cô, người ta sẽ bất giác được bị thu hút bởi câu chuyện chất chứa trong đó và Bùi Chi Hành chính là một trong số đó.
Lộ Tuệ Tuệ không chú ý tới ánh mắt của Bùi Chi Hành, sự chú ý của cô đều đặt trên bia ngắm cách đó không xa.
Cô nheo mắt, mũi tên b.ắ.n ra, trúng ngay hồng tâm.
“Người đẹp lợi hại.”
Ông chủ bên cạnh nhìn, khen ngợi:
“Người chơi lâu năm à.”
“Không hẳn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-gia-gay-sot-gioi-giai-tri/chuong-212.html.]
Lộ Tuệ Tuệ hơi ngại.
“Lâu rồi không chơi.”
Từ lúc nằm viện tới giờ vẫn chưa chơi.
Cô cũng bất ngờ, không ngờ kỹ thuật của mình vẫn ổn.
Bùi Chi Hành vỗ tay theo, hạ giọng nói.
“Không tệ.”
Dưới khẩu trang, khóe môi Lộ Tuệ Tuệ nhếch lên.
“Tôi chơi thêm ván nữa.”
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Bùi Chi Hành gật đầu.
Chơi một hồi, Lộ Tuệ Tuệ lo lắng hôm sau tay sẽ nhức, lúc này mới bỏ xuống.
Cô quay đầu nhìn Bùi Chi Hành.
“Anh muốn thử không?”
Bùi Chi Hành dừng một chút, trả lời:
“Được.”
Làm Lộ Tuệ Tuệ bất ngờ chính là, Bùi Chi Hành b.ắ.n tên cũng không tệ.
Không đúng, không thể dùng không tệ để hình dung, phải nói là rất mạnh, còn mạnh hơn cả cô.
Mũi tên anh b.ắ.n ra đều trúng hồng tâm, không lệch một milimet nào.
Lúc chơi chán muốn đi, ông chủ thấy hai người chơi giỏi, còn tặng cho Lộ Tuệ Tuệ một con gấu bông.
Trên đường đi ăn cơm, thỉnh thoảng Lộ Tuệ Tuệ chọc chọc con gấu bông nhỏ, chơi rất vui vẻ.
Bùi Chi Hành cau mày.
“Em thích cái này?”
“Hả?”
Lộ Tuệ Tuệ cười.
“Lâu rồi không nhận được món quà nhỏ như thế này, rất đáng yêu.”
Làm cho cô có ảo giác như được ‘trẻ lại’.
Bùi Chi Hành. “…”
Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt.
“Đi ăn gì?”
Bùi Chi Hành ra hiệu.
“Bên kia.”
Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt nhìn, là một chuỗi cửa hàng thịt xiên mà cô rất thích ăn ở Lộc Thành.
“Ăn cái này?”
Bùi Chi Hành. “Ừ.”
Lộ Tuệ Tuệ mím môi dưới, nghi ngờ nhìn anh.
“Anh chắc không?”
Bùi Chi Hành nhìn cô.
Nhìn ánh mắt của anh, Lộ Tuệ Tuệ nuốt nước miếng, tò mò không thôi.
“Trước đây anh từng ăn chưa?”
“Chưa.”
Bùi Chi Hành tiến về phía trước, lạnh nhạt nói:
“Bây giờ thử.”
Bùi Chi Hành đã nói vậy, đương nhiên Lộ Tuệ Tuệ sẽ không ngại nữa.
Bởi vì cô thật sự rất muốn ăn.
Khẩu vị biến mất lúc trước, phút chốc đã trở lại.
Vào quán, Lộ Tuệ Tuệ quen thuộc gọi món.
Lúc hỏi Bùi Chi Hành muốn ăn gì, anh để Lộ Tuệ Tuệ tùy ý chọn, anh không kén ăn.
Gọi xong, Lộ Tuệ Tuệ cong mắt cười, nhìn anh.
“Cảm ơn.”
Bùi Chi Hành giật mình, rót cho cô một cốc nước ấm.