Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí - Chương 170
Cập nhật lúc: 2025-02-26 03:18:51
Lượt xem: 34
Phim kể về câu chuyện hai học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông.
Thiết lập chàng trai là chân tàn tật, từ nhỏ đến lớn chàng trai đều bị ánh mắt khác thường chú ý, bởi vậy chàng trai rất ghét ra ngoài vào ban ngày, cậu ấy không thích người khác đồng tình với mình, thậm chí chán ghét cậu ấy.
Bởi vì chân của cậu ấy thật sự rất xấu.
Mà cô gái là một người trời sinh lạc quan.
Gia cảnh cô ấy tốt, lớn lên đẹp, tính cách tốt, thành tích học tập cũng rất tốt, cô ấy có thể hòa mình với tất cả mọi người mà bản thân thích, là một người vui vẻ và là công chúa nhỏ trong lòng mọi người.
Hai người là bạn học cùng lớp, nhưng khác biệt một trời một vực.
Ba năm cấp ba, bọn họ nói với nhau không quá mười câu. Năm câu trong đó là cô gái nói "Cảm ơn" với chàng trai.
Tốt nghiệp trung học, cha mẹ chàng trai sợ cậu ấy ở nhà nghĩ quẩn, cố ý đưa cậu ấy về nhà ông bà nội ở một thị trấn nhỏ.
Không ngờ nhà bà ngoại của cô gái cũng ở đây.
Ngày thứ mười sau khi tốt nghiệp, hai người không hẹn mà gặp.
Nhìn thấy cậu ấy, cô gái vừa vui mừng vừa sung sướng, cười khanh khách chào hỏi cậu ấy, ánh mắt cô gái nhìn trong mắt cậu ấy không có bất kỳ sự đồng tình nào, càng không có sự chán ghét, cô ấy đối xử với chàng trai như người bình thường.
Hai người ở thị trấn nhỏ tạm thời không có bạn cùng lứa tuổi quen thuộc khác, cho nên mỗi ngày cô gái đều tới tìm cậu ấy chơi.
Cậu ấy ba lần bảy lượt từ chối, nhưng cô ấy bám riết không buông, cậu ấy từ chối thì cô ấy sẽ vào nhà cùng cậu ấy xem phim, xem toàn là phim trẻ con, đều là phim hoạt hình.
Có một lần, cậu ấy không đành lòng nhìn cô ấy làm ổ ở nhà bà nội mình, đồng ý ra ngoài với cô ấy.
Nhưng cậu ấy ngồi trên xe lăn, hai người mới vừa đi tới đầu đường, còn chưa tới bờ biển đã có người trên trấn chỉ trỏ cậu ấy. Cậu ấy chịu không nổi, lại lần nữa nổi giận với cô gái, cũng nói rằng sau này cô ấy đừng bao giờ tới tìm cậu ấy chơi nữa.
Nội tâm chàng trai nhạy cảm lại tự ti, cậu ấy hận bản thân, hận bản thân tại sao người khuyết tật, hận bản thân tại sao không thể lạc quan, cởi mở như cô ấy, cậu ấy cảm giác mình giống như rác trong thùng rác, bị người khác vứt bỏ.
...
Tiết tấu của bộ phim rất chậm.
Tựa như là đang dõi theo bước chân từng ngày của họ, bọn họ ở lại thị trấn nhỏ ngày thứ ba mươi, cô gái tìm được một người bạn cùng tuổi trong thị trấn nhỏ, là nam.
Ngày đó, cậu ấy ở bên cửa sổ sát đất trên lầu, lấy rèm cửa che người của mình, nhìn hai người họ đi qua cửa nhà của mình, trên mặt cô gái nở nụ cười tưo itawsn, tay của chàng trai xa lạ đặt sau lưng cô ấy, chỉ giơ lên một lần sau đó không buông xuống nữa.
Cậu ta khoác vai cô ấy, thậm chí đưa lên, chạm vào tóc cô ấy, còn kéo nhẹ.
Cô gái cảnh giác, hất tay của cậu ta ra.
Sau đó nhanh chân chạy về trước, chàng trai kia đuổi theo sau. Ánh chiều tà hắt lên hai người, làm nổi bật lên tinh thần phấn chấn và rạng rỡ của bọn họ.
Cảnh tượng này này, đ.â.m thẳng vào chàng trai ngồi xe lăn trên tầng.
Cũng là ngày này, cậu ấy ý thức sâu sắc rằng, cậu ấy không muốn nhìn thấy cô gái đi chơi với những người khác, cậu ấy muốn nụ cười của cô ấy chỉ thuộc về mình, cậu ấy muốn cô ấy tìm mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-gia-gay-sot-gioi-giai-tri/chuong-170.html.]
Đến chiều, cô gái vẫn chưa về.
Cô ấy về nhà bà ngoại, tất nhiên phải đi qua cửa nhà ông bà nội của cậu ấy. Cậu ấy vẫn ở trên lầu chờ đợi, nhìn người qua đường.
Đến bảy giờ tối, cậu ấy nhịn không được, tự mình đẩy xe lăn vào thang máy, sau đó xuống lầu.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy không cần người thuyết phục, yêu cầu, tự mình lăn bánh xa lăn bước ra khỏi cửa nhà.
...
-
Phim điện ảnh không dài, hơn hai tiếng mà thôi.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Lộ Tuệ Tuệ xem xong, một hồi lâu cũng không kịp phản ứng. Bộ phim này quá ngược.
Cuối câu chuyện, chàng trai không ở bên cô gái.
Cậu ấy cố gắng rồi, nhưng cậu ấy vẫn thất bại.
Lộ Tuệ Tuệ uống một ngụm nước, Ôn Nhuệ Trạch hỏi.
"Cảm giác thế nào?"
"Quá ngược."
Lộ Tuệ Tuệ lên tiếng.
"Nhưng phim hay lắm."
Cô nhiều lần bị hình ảnh trong đó làm cảm động, nước mắt cũng không kìm được rơi mấy lần.
Ôn Nhuệ Trạch: "Ừm, nghe nói kịch bản này là do đạo diễn tự viết đó."
Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc.
"Thật sao?"
Cô mở phim ra coi lần nữa.
"Vậy đạo diễn này cũng rất có tài hoa, chắc còn rất trẻ nhỉ?"
Ôn Nhuệ Trạch: "Đúng là còn trẻ, nghe nói đây là tác phẩm đầu tay của anh ấy, ở nước ngoài được khen ngợi nhiều lắm."
Lộ Tuệ Tuệ: "Nếu bộ phim này chiếu trong nước, tôi sẵn lòng bỏ tiền ra xem lại."
Tuy rằng kết cục rất ngược, nhưng phần đầu và phần giữa của câu chuyện có rất nhiều chỗ chữa lành, hình ảnh quá đẹp, sẽ làm cho người ta không tự chủ được nhớ lại thanh xuân năm mười tám tuổi của mình.