Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí - Chương 154
Cập nhật lúc: 2025-02-26 03:18:19
Lượt xem: 48
Suy nghĩ một lúc, cô nhắn lại.
[Em yên tâm rồi hả?]
Vừa nãy lúc cô giục Lộ Niên Niên đi ngủ, cô ấy còn nhắn lại cô ấy hiện giờ rất lo cho an toàn của cô, nhất định phải chờ cô về đến nhà vào được phòng rồi cô ấy mới đi ngủ.
Lộ Niên Niên: [Bùi Chi Hành đi rồi, thì em có gì mà không yên tâm nữa? Anh ấy chắc chắn không để chị bị thương.]
Lộ Tuệ Tuệ cứng lại, vẫn cố hỏi tiếp.
[Nhỡ đâu thì sao?]
Lộ Niên Niên: [Nhỡ? Thế thì anh ấy không muốn làm con rể nhà họ Lộ nữa rồi! Em và bố chắc chắn sẽ không đồng ý cho anh ấy vào nhà chúng ta.]
Lộ Tuệ Tuệ: …
Kết thúc trò chuyện với Lộ Niên Niên, Lộ Tuệ Tuệ trộm hé mắt nhìn về phía Bùi Chi Hành, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Bùi Chi Hành đang nhìn cô.
Cô cứng đờ, ánh mắt trốn tránh hỏi.
“Mai anh có đi làm không?”
Bùi Chi Hành im lặng, nói.
“Mai là chủ nhật.”
Có là sếp cũng cần nghỉ ngơi.
Lộ Tuệ Tuệ: …
Cô đã quên, lại hỏi một câu ngốc nghếch rồi.
“Ồ.”
Cô gật gật đầu.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
“Vất vả rồi.”
Bùi Chi Hành nghẹn lời, nhịn hồi lâu mới hỏi lại.
“Em thân với Hoắc Chính Khanh lắm hả?”
Lộ Tuệ Tuệ “A” một tiếng, hỏi lại.
“Sao vậy?”
Cô nhìn Bùi Chi Hành, kinh ngạc nói.
“Anh biết anh ấy à?”
Bùi Chi Hành mặt vô cảm.
“Không thân.”
Anh cụp mắt nhìn cô.
“Không thân như bọn em.”
Không hiểu sao, Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy câu này của anh hơi quái quái.
Cô nghĩ một lúc, gật đầu nói.
“Cũng bình thường đi, con người thầy Hoắc không tồi, so với tưởng tượng của tôi thì gần gũi bình dị hơn, cũng rất chăm sóc giúp đỡ tôi.”
Tuy có hơi độc mồm độc miệng, nhưng về cơ bản là người tốt.
Hơn nữa rất có cá tính.
Bùi Chi Hành lên tiếng, giọng hơi lãnh đạm, nghĩ đến tương tác giữa hai người trong chương trình, lại nghĩ đến bức ảnh chụp chung đăng Weibo, giọng anh hơi nặng nề, chỉ thốt ra hai chữ.
“Phải không?”
Lộ Tuệ Tuệ không rõ nguyên nhân, gật đầu trả lời thật.
“Đúng vậy.”
Đúng là cô thấy thế thật.
“...”
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Bùi: Em nói thế là lễ phép đấy à?
Lộ Tuệ Tuệ: Lễ phép mà.
Thầy Hoắc: Tôi cảm thấy rất tốt rất tốt, cho tức c.h.ế.t anh đi!
Niên Niên: Không được bắt nạt chị em, bằng không bọn em không đồng ý cho anh làm con rể nhà họ Lộ đâu.
Tác giả: Cả bộ thảm nhất là Bùi Chi Hành, nhưng chỉ bây giờ thôi. Anh ấy thâm lắm á, mọi người đừng bị bộ dạng tội nghiệp hiện tại của anh ấy lừa nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-gia-gay-sot-gioi-giai-tri/chuong-154.html.]
Vì Lộ Tuệ Tuệ đã nói thế, Bùi Chi Hành không tiếp lời, cũng không nhắc lại việc của cô và Hoắc Chính Khanh nữa.
Đến cửa nhà họ Lộ, Lộ Tuệ Tuệ vừa xuống xe, anh cũng xuống luôn, giúp cô lấy hành lý.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn Nhạc Nhạc dặn dò.
“Về đến nhà thì báo chị nhé.”
Nhạc Nhạc gật đầu.
Lộ Tuệ Tuệ lại quay ra chào tài xế.
“Chú Từ vất vả rồi ạ.”
Chú Từ mỉm cười đáp lời.
“Không có gì, cô nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.”
Bùi Chi Hành nghiêng đầu dặn dò.
“Đưa trợ lý trở về, chú cũng nghỉ sớm một chút, ngày mai không phải đi làm nghỉ ở nhà một ngày đi.”
Chú Từ kinh ngạc.
“Tôi thật ra vẫn có thể…”
“Không cần.”
Bùi Chi Hành nhẹ nhàng nói.
“Chú nghỉ ngơi cho tốt đi, mệt mỏi mà lái xe cũng không tốt.”
Chú Từ nghĩ một lúc thấy hợp lý, đáp lời.
“Vâng, vậy sếp Bùi cũng nghỉ sớm một chút.”
Bùi Chi Hành gật đầu.
Chú Từ lái xe đưa Nhạc Nhạc về nhà.
Nhìn xe đi rồi, Lộ Tuệ Tuệ mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn người đang đứng bên cạnh mình.
“Anh có muốn vào ngồi một lát không?”
Bùi Chi Hành nhìn chằm chằm cô một lát, uyển chuyển từ chối.
“Không cần.”
Anh giơ tay cầm lấy hành lý của cô, lạnh lùng nói.
“Đưa em tới cửa thôi.”
Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh xách vali hành lý mà nổi cả gân tay, định nhắc nhở anh rằng thật ra có thể dùng xe đẩy cũng được.
Nhưng nghĩ ngợi một hồi, lại nuốt xuống những lời định nói.
Cô không biết người khác có mấy sở thích kì quái hay không, nói ra có thể khiến người khác cảm thấy đó là sở thích ‘biến thái’, thế nhưng cô thì có.
Cô thích những người đàn ông có tay đẹp và mắt cá chân đẹp.
Bùi Chi Hành khi cầm hành lý của cô mà nổi gân tay có vẻ đẹp ốm yếu.
Da anh trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, dưới ánh sáng màu cam của ngọn đèn trước sân, da thịt như được bao trùm trong ánh trăng m.ô.n.g lung, có cảm giác hơi trắng bệnh, vô cùng đẹp đẽ.
Lộ Tuệ Tuệ không dời mắt mà cứ thế nhìn chằm chằm hồi lâu, mãi đến tận cửa nhà, Lộ Cảnh Sơn mở cửa ra cô mới không nhìn nữa.
“Tuệ Tuệ.”
Lộ Cảnh Sơn nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Có ổn không?”
Lộ Tuệ Tuệ hoàn hồn, cười khanh khách nói.
“Bố ơi, con không sao.”
Cô nhìn Lộ Cảnh Sơn, nhẹ giọng nói.
“Con không có bị thương.”
Lộ Cảnh Sơn nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy là tốt rồi.”
Ông nghiêng đầu nhìn Bùi Chi Hành.
“A Hành, cháu vất vả rồi.”
Bùi Chi Hành đáp lại.