Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 900

Cập nhật lúc: 2025-04-27 11:07:04
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Chấn không đáp, chỉ lặng lẽ ngồi tựa vào tảng đá, ánh mắt đờ đẫn nhìn về khoảng không đen tối trước mặt.

Thiếu dưỡng khí quá lâu khiến cơ thể ông đã gần tới giới hạn.

Ông nắm chặt trong tay tấm bùa hộ thân đã cũ nát, khàn giọng nói, giọng điệu bình thản mà kiên cường:

"Mấy ngày trước chẳng phải ông đã tính ra sẽ có đại kiếp nạn sao? Quốc gia bây giờ cần những đại sư huyền học chân chính như ông. Nếu ông và Tiếu Bát còn sống, mới có thể có ích."

"Mục Thịnh đại sư, ông và mọi người đi đi."

Giọng Hoắc Chấn trầm ổn nhưng cương quyết. Ông biết rõ với năng lực của Mục Thịnh, chắc chắn có thể tìm cách rời khỏi đây an toàn.

Chỉ tiếc... chính ông cùng mấy binh sĩ bên cạnh lại thành gánh nặng kéo chân họ.

Nghĩ tới đây, Hoắc Chấn hơi nhếch miệng cười khổ:

"Lần này cũng là do tôi ích kỷ... Nếu không phải tôi nhất định đòi đi theo, đã không liên lụy tới mọi người rồi. Người nên ở lại nơi này vốn là tôi."

Cuộc cứu viện lần này, ban đầu hoàn toàn không cần ông đích thân xuất hiện. Nhưng trong bức ảnh cuối cùng được gửi về trước khi đoàn thám hiểm khoa học mất tích, ông đã nhìn thấy một món đồ quen thuộc — một cái túi vải rách nát.

Dù túi vải đã phai màu theo thời gian, ông vẫn nhận ra ngay. Đó là túi bùa bình an ông từng tặng cho con trai cả, còn có chiếc chuông nhỏ hình con heo treo bên cạnh, rung lên những âm thanh giòn tan.

Năm đó, con trai cả vì cứu đứa em trai ham chơi mà một mình tiến vào khu vực không người, cuối cùng bỏ mạng.

Đó là nỗi đau mãi mãi không thể xóa nhòa trong lòng Hoắc Chấn.

Mấy năm qua, ông không ít lần tự mình xông vào khu không người, mong tìm kiếm chút dấu vết nào của con. Nhưng hết lần này đến lần khác, ông đều trở về tay trắng.

Lần này, lần đầu tiên ông nhìn thấy đồ vật thuộc về con trai cả... Làm sao ông có thể kìm nén được xúc động?

Không ngờ rằng, những lần vào ra an toàn trước đó chỉ là may mắn. Lần này, ông và đồng đội thật sự bị chôn vùi nơi đây.

Ít nhất, ông đã tìm lại được chiếc túi kia.

Ít nhất, ông cũng đã biết con trai mình đã bỏ mình dưới lòng sông ngầm này.

Sinh mệnh của ông cũng sắp kết thúc. Hoắc Chấn nhắm mắt lại, lòng dần bình thản chấp nhận cái chết.

Đúng lúc ấy, một tiếng nổ trầm đục bất ngờ vang lên.

Ba con sâu khổng lồ đang bao vây Mục Thịnh đại sư đồng loạt nổ tung, hóa thành những mảnh vỡ nhỏ.

Điều kỳ lạ là cơn nổ mạnh mẽ ấy như bị một lực lượng vô hình gói lại, không gây ra bất kỳ cơn sóng khí nào. Ngay cả Mục Thịnh ở gần cũng chỉ cảm thấy một cơn chấn động nhẹ.

Ông ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía trước.

Chỉ thấy cách đó không xa, từ hướng dòng sông ngầm, một nam một nữ đang bước nhanh tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/900.html.]

Theo từng bước chân của họ, một chùm linh khí trắng ngà nhanh chóng b.ắ.n về phía đám quân nhân đang gục ngã bên góc động.

Mục Thịnh theo bản năng định ra tay ngăn cản, nhưng khi phát hiện luồng linh khí kia chỉ chữa trị chứ không làm tổn thương, ông dừng lại, kinh ngạc quan sát.

Ông nhìn Lê Kiến Mộc, rồi nhìn lại nhóm binh sĩ đang từ từ tỉnh táo, gương mặt tràn đầy kinh ngạc.

Ngay sau đó, trong lòng ông bỗng sinh ra một tia cảnh giác và kính trọng, lập tức chắp tay hành lễ:

"Cảm ơn hai vị đã ra tay tương trợ. Không biết hai vị xưng hô thế nào?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Trong đầu ông nhanh chóng lục lọi danh sách các cao thủ huyền học mà mình biết, nhưng hoàn toàn không tìm được thông tin gì liên quan tới hai người trẻ tuổi này.

Điều đó khiến lòng ông hơi bất an — chẳng lẽ... họ là người từ bên kia?

Còn chưa kịp nghĩ tiếp, Hoắc Chấn đã mở to mắt, ngập ngừng cất tiếng:

"...Mộc Mộc?"

Lê Kiến Mộc hơi nhếch môi cười, giọng dịu dàng:

"Cậu, là cháu đây."

Hoắc Chấn suýt nữa không tin vào mắt mình. Ông loạng choạng đứng lên, vội vàng bước nhanh qua bên cạnh Mục Thịnh, đi tới trước mặt cô gái.

Ông đánh giá cô kỹ càng, rồi bật cười:

"Thật sự là Mộc Mộc! Quả nhiên giống y như mẹ cháu kể, dáng vẻ chẳng khác gì Thanh Thanh hồi trẻ."

Dừng lại một chút, ông xúc động nói thêm:

"Không chỉ vậy... thực lực cũng mạnh ngoài sức tưởng tượng!"

Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn tình trạng của Hoắc Chấn và các binh sĩ một lượt, xác nhận họ chỉ bị tổn thương nhẹ do thiếu dưỡng khí và âm khí bào mòn, không có gì nguy hiểm.

Cô phẩy tay mở ra một lối đi quỷ môn:

"Nơi này không thể ở lâu. Cậu, mọi người nên rời đi ngay."

Hoắc Chấn cũng hiểu bản thân ở lại chỉ làm vướng chân, nhưng trước khi rời đi, ông vẫn hỏi thêm một câu:

"Mộc Mộc, sao cháu lại tới được đây? Có chuyện gì sao?"

Ông thầm nghĩ, Lê Kiến Mộc chắc chắn không thể chỉ vì mình mà mạo hiểm tìm đến nơi nguy hiểm này.

Bọn họ vốn chỉ nghe nói qua về nhau, chứ đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Chưa đến nửa tháng, tin tức bên ngoài chắc chắn chưa truyền tới, làm sao cô có thể biết ông bị nhốt ở đây?

Vậy chỉ có thể là... trùng hợp.

Loading...