Anh họ cô — người từng được mệnh danh là "hoa hoa công tử" trong giới — từ nhỏ đến lớn gặp ai xinh đẹp cũng huýt sáo, yêu đương như thay áo. Vậy mà bây giờ, lại có thể vì một người phụ nữ đã c.h.ế.t mà phát điên?
Lê Thanh Thanh nhìn anh ta như nghiên cứu một sinh vật kỳ lạ: "Này Hoắc Giang, đầu anh bị úng nước rồi à? Anh yêu Chung Tử Ngưng từ khi nào dữ vậy? Đến mức sống c.h.ế.t vì cô ta luôn hả?"
"Câm miệng!" Hoắc Giang nổi đóa. "Anh vẫn luôn yêu A Ngưng! Em đừng châm ngòi chia rẽ bọn anh! Nếu để cô ấy biết em nghi ngờ cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ giận! Cô ấy vốn không chịu gặp anh, giờ mà khoảng cách lại xa hơn thì làm sao bây giờ? Tránh ra! Mau tránh ra!"
Nói rồi, anh ta lao thẳng về phía bãi đất hoang ở xa.
Một đội viên đứng sau bước nhanh tới, hạ giọng: "Đội trưởng, em cảm giác anh ta bị hạ chú rồi."
"Chú? Không phải là cổ trùng gì đó sao? Người hạ cổ đã c.h.ế.t rồi mà, chẳng phải nên giải trừ rồi à?" Lê Thanh Thanh cau mày hỏi.
Đội viên kia kiên nhẫn giải thích: "Chú khác với cổ. Cổ cần vật dẫn, còn chú thì không. Dù người hạ chú c.h.ế.t rồi, hiệu quả của chú vẫn còn tiếp tục. Nếu anh họ chị bỗng nhiên yêu say đắm một người, rất có thể là đã trúng tình chú. Giờ đối phương chết, anh ta sẽ từ từ mất trí, cho đến khi tinh thần hoàn toàn sụp đổ."
"Tôi vừa nhìn kỹ mắt anh ta, có dấu hiệu bị hạ chú, hơn nữa trên người còn có khí âm sát." Người kia nói.
Lê Thanh Thanh ngẩn người.
Với nhãn lực hiện tại của cô, cô còn chưa phân biệt rõ được khí âm sát khác với âm khí thường ra sao, chỉ đơn giản cho rằng đó là do Hoắc Giang ở ngoài trời quá lâu, không tránh khỏi bị âm khí bám vào.
Nếu nói là di chứng của việc bị hạ chú, vậy thì có thể giải thích được.
"Có cách gỡ không?" Lê Thanh Thanh hỏi.
"Tôi thì không làm được, học nghệ còn non kém. Nhưng ông nội tôi rành mấy chuyện này, có thể thử nhờ ông cụ xem sao."
"Được rồi, dẫn anh ta về trước đi."
Mặc dù Lê Thanh Thanh cũng không thân thiết gì mấy với anh họ này, nhưng dù sao cũng là họ hàng, từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Hơn nữa, nhà bên đó giờ chỉ còn sót mỗi Hoắc Giang, cô cũng không thể trơ mắt nhìn anh ta c.h.ế.t thảm như vậy.
Lê Thanh Thanh dễ dàng bắt Hoắc Giang đem về, sau đó giao cho Cục Đặc Sự nhờ người chữa trị.
Cuối cùng xác định được đúng là anh ta bị người khác hạ chú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/890.html.]
Đợi đến lúc phá giải xong chú thuật, Hoắc Giang đã thoi thóp, người gầy gò đi trông thấy.
"Chậc chậc, không ngờ phá xong chú thuật, anh họ còn trở nên đẹp trai hơn ấy chứ."
Hôm Lê Thanh Thanh xin nghỉ đến đón người, vừa nhìn thấy Hoắc Giang thì kinh ngạc.
Gương mặt to béo bóng dầu ngày trước đã biến mất, chỉ còn lại ngũ quan rõ ràng, trông tuấn tú hơn hẳn.
Hoắc Giang yếu ớt lườm cô một cái, chỉ thiếu điều trợn trắng mắt.
Lê Thanh Thanh cười ha ha, nói:
"Đùa tí thôi mà. Mẹ tôi dặn, bảo tôi đón anh về nhà ở tạm. Bây giờ thiên hạ loạn lạc, để anh lông bông ngoài đường, đến lúc có chuyện thì tiếc mạng lắm. Ở nhà tôi, để ba mẹ tôi trông nom anh cho chắc."
Hoắc Giang gật đầu không còn sức.
"Anh đứng dậy nổi không? Đừng nói là còn cần em đỡ đó nha?"
Thấy Hoắc Giang yếu ớt quá, Lê Thanh Thanh nghĩ nghĩ, bèn vung tay ra mọc dây mây, định lôi anh ta dậy.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Không ngờ Hoắc Giang lập tức nổi đóa, rống lên:
"Lê Thanh Thanh!"
"Ối giời, làm sao chứ, kỹ thuật em tốt mà! Dây mây này dìu anh đứng dậy chắc chắn lắm!" Cô cười cợt.
Hoắc Giang nghiến răng, gạt phắt dây mây ra:
"Không cần!"
Lê Thanh Thanh lắc đầu thở dài, đành tiến tới đỡ anh ta dậy bằng tay.
"Thiệt tình, khó chiều dễ sợ. Đàn ông con trai mà yếu đuối thế này..."
Câu còn chưa dứt, một cơn đau nhói xuyên thẳng vào n.g.ự.c cô.
Lê Thanh Thanh kinh hoàng cúi đầu nhìn - một con d.a.o găm đã cắm sâu vào tim cô.