Lê Kiến Mộc cụp mắt, gật đầu một cách dứt khoát:
"Được. Tôi sẽ xuống địa phủ."
"Anh đi với em." – Cổ Chiêu Thanh lập tức nói, không chút do dự.
Nhưng thần mộc bất tử lại lên tiếng ngăn cản:
"Người trẻ tuổi, cậu không cần đi đâu cả. Giờ ta mới tạm thời không bị tà ám trông giữ, nếu cậu rời đi, lỡ có kẻ nào đến đốn ta, thì các người dù có mang nước U Minh trở về cũng chẳng ích gì."
Cổ Chiêu Thanh dừng bước, ánh mắt d.a.o động.
Anh nhìn thân cây đỏ thẫm đang khẽ lay động, rồi lại nhìn Lê Kiến Mộc. Trong mắt lộ vẻ do dự.
Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu với anh.
Thế là Cổ Chiêu Thanh chỉ đành ở lại.
Đây là lần đầu tiên Lê Kiến Mộc chính thức bước chân vào địa phủ. Để thể hiện thành ý, cô chọn đi từ cửa chính — Thái Sơn.
Sương mù dày đặc, khí âm sát như lưới đen phủ kín bầu trời. Từ chân núi nhìn lên, chỉ thấy bóng tối cuộn quanh đỉnh núi, trĩu nặng như áp lực sắp dội xuống đầu.
Nơi từng là khu du lịch tấp nập giờ chẳng còn bóng người. Thay vào đó, vài tà ám lởn vởn trong rừng rậm, tung hoành như nơi không người.
Lê Kiến Mộc vung tay, dễ dàng tiêu diệt đám tà ám. Thân hình nhẹ nhàng như mây, cô nhanh chóng lướt lên sườn núi.
Khi tới một khúc quanh, cô xoay người, bước thẳng lên một vách núi đen dựng đứng bên cạnh. Nếu là người thường, chỉ cần một bước chân sai lầm cũng có thể rơi thẳng xuống vực.
Nhưng dưới chân cô như có một con đường vô hình. Cô bước vững vàng giữa không trung, hướng về đỉnh núi mờ mịt phía xa.
Nhìn từ xa, trông như cô đang đi bộ giữa biển mây.
Chỉ là, biển mây ấy không còn trắng xóa mờ ảo nữa. Thay vào đó là từng luồng khí đen xoáy động, như sát khí đang lặng lẽ bò dọc theo từng tầng gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/878.html.]
Lê Kiến Mộc âm thầm cảm thán trong lòng.
Biển của mặt trời mọc, xưa kia là mây là nước. Giờ đây, biển mây ấy đã biến thành biển sát khí. Chỉ một chi tiết ấy thôi, cũng đủ để thấy tình thế hiện tại nghiêm trọng đến mức nào.
Cô ngẩng đầu nhìn luồng khí đen đặc quánh đang lượn lờ trên cao, như sắp đè sụp cả bầu trời.
Trong lòng chợt trầm xuống, cô tăng tốc, bước nhanh về phía trước.
Khi sắp vượt qua tầng mây đen, phía trước hiện ra một tảng đá lớn mang phong cách cổ xưa. Bề mặt đá khảm một cánh cửa kỳ lạ, tựa như đang ẩn chứa một thế giới khác.
Dưới bầu trời tối âm u, ngay trước cửa phủ đệ địa phủ, một gốc cây cao khoảng hai thước đứng lặng như hóa đá. Thân cây đen kịt, khô héo, dường như đã bị sét đánh trúng, cháy xém đến không còn chút sinh khí. Chỉ khi đến gần, Lê Kiến Mộc mới cảm nhận được những sợi khí đen nhàn nhạt lượn lờ quanh thân cây—giống hệt như khí tức đang bao phủ thần mộc bất tử.
Khác biệt là, cây phù tang trước mắt cô đã hoàn toàn mất đi sự sống. Không còn tia sinh cơ nào sót lại, nó chỉ lơ lửng giữa tầng mây như một bóng ma chưa tan.
Lê Kiến Mộc mím môi, ngẩng đầu nhìn cánh cửa trước mặt rồi khẽ giơ tay chạm nhẹ.
Chỉ mấy nhịp thở sau, cánh cửa địa phủ chậm rãi hé mở từ bên trong. Trước mắt cô hiện lên gương mặt quen thuộc—vẫn là nụ cười tươi rói như lần đầu gặp mặt.
"Hi, Lê đại sư, hôm nay rảnh rỗi tới địa phủ chơi sao?"
Lê Kiến Mộc nhìn người đàn ông trước mặt, nhướng mày nói: "Hôm nay Tạ đại nhân có vẻ khá thảnh thơi nhỉ."
Tạ Tất An cười toe, nhún vai đáp: "Nghe nói có quý nhân ghé thăm, tôi lập tức chạy ra đây đón tiếp, không để mất mặt địa phủ chúng tôi đâu. Lê đại sư thấy tôi có đủ thành ý không?"
Ngay khi hắn còn đang luyên thuyên, một người đàn ông mặt đen đứng bên cạnh đã không nhịn được, trừng mắt quát: "Anh có thể ngậm miệng lại một chút không?"
Tạ Tất An ho khan, xua tay cười trừ rồi lùi lại.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Phạm Vô Cứu khẽ gật đầu, giơ tay làm tư thế mời: "Lê đại sư, mời đi bên này."
Lê Kiến Mộc liếc nhìn hắn một cái. Dù trong truyền thuyết, Hắc Vô Thường luôn là hình tượng nghiêm nghị với gương mặt tối sầm như Thần Sát, nhưng ánh mắt người đàn ông trước mặt lại mang theo một tia lạnh lùng khó giấu. Cô cảm nhận được sự bài xích mơ hồ, nhưng cũng không định truy cứu.
Cô còn việc quan trọng hơn phải làm—phải gặp người đứng đầu địa phủ, và xác thực một suy đoán vẫn âm ỉ trong lòng.