Lê Kiến Mộc không nói lời nào, chỉ nhíu mày, rồi vung kiếm, c.h.é.m đứt đầu một đệ tử đang khuyên nhủ.
"Tiếu sư tỷ!"
Tiếng kêu đau đớn vang lên thê lương, rồi một dòng m.á.u tươi vọt ra, nhuộm đỏ mặt Lê Kiến Mộc.
Xung quanh tĩnh lặng trong vài giây, như thể thời gian đã ngừng lại.
Một cảm giác ấm nóng trào ra từ n.g.ự.c cô, nhưng Lê Kiến Mộc vẫn không dừng tay, ánh mắt kiên quyết, tiếp tục vung kiếm c.h.é.m về phía từng người đệ tử.
Các đệ tử xung quanh cũng tức giận, lao vào vây quanh cô.
Lê Kiến Mộc không ngừng c.h.é.m giết, từng người ngã xuống dưới tay cô, m.á.u tươi vương vãi khắp nơi.
Cuối cùng, cô đứng trên đỉnh núi, toàn thân đẫm máu, ánh mắt nhìn về phía Kim Dương và Thư Cầm.
Kim Dương rút kiếm, đứng chắn trước Thư Cầm, ánh mắt lạnh lùng.
"Tiếu sư muội, anh không hiểu em sao lại điên cuồng đồ sát đồng môn như vậy, nhưng hiện giờ đối thủ của em là anh, anh sẽ không để em thực hiện được đâu!"
"Anh khuyên em bỏ kiếm xuống, nếu không đợi sư phụ đến, người c.h.ế.t sẽ là em."
Lê Kiến Mộc không nói gì, tay vẫn nắm chặt kiếm, tiếp tục c.h.é.m về phía Kim Dương.
Chỉ trong vài chiêu, Kim Dương đã không thể đỡ nổi, chỉ trong một thoáng đã bị đánh bại.
Toàn thân Lê Kiến Mộc đầy máu, ánh mắt sắc lạnh như sát thần, rồi dừng lại trước Thư Cầm — người duy nhất còn đứng đó.
Thư Cầm không hề hoảng sợ, chỉ mỉm cười nhẹ, tay vẫn sờ bụng, thái độ bình thản.
"Tiểu sư muội, chị đang mang thai đấy. Đứa bé trong bụng chị mới được sáu tháng, trắng trẻo mũm mĩm, chắc chắn khi sinh ra sẽ rất đáng yêu."
"Thằng bé nhất định sẽ khiến người ta yêu quý, giống hệt em hồi nhỏ—một cô bé mập mạp, trắng trẻo, ai gặp cũng thương."
"Nếu là con gái thì càng tốt. Khi đó chị có thể may váy cho bé, dạy con bé tết tóc. Em còn nhớ không? Khi em còn nhỏ, tất cả những việc đó đều là chị dạy em. Còn có cả..."
Lê Kiến Mộc bỗng siết chặt mắt, tay nắm lấy chuôi kiếm. Trường kiếm vung lên, mũi kiếm thẳng tắp chỉ vào bụng Thư Cầm.
Gương mặt Thư Cầm tái nhợt như tờ giấy.
"Lê Kiến Mộc... em thật sự muốn g.i.ế.c chị sao?"
Lê Kiến Mộc mím môi, giọng khẽ nhưng lạnh như băng:
"Trong núi có một giáo, tồn tại ngàn năm. Nhị sư tỷ, em từng bị kết giới giam cầm một lần, em không để mình dẫm lên vết xe đổ."
"Xin lỗi."
Lê Kiến Mộc siết chặt chuôi kiếm, không chút do dự đ.â.m xuyên thân thể Thư Cầm.
Vẻ mặt Thư Cầm lúc ấy vô cùng phức tạp. Nụ cười cô ta mang theo nước mắt, không biết là đang khóc hay đang cười. Cuối cùng, cơ thể dần dần tan biến vào hư không.
Chỉ còn một câu vang vọng lại giữa không trung:
"Tiểu sư muội... chúc mừng em."
Lê Kiến Mộc không muốn nghĩ sâu về lời chúc đó. Cô xoay người bay lên không trung, dồn linh lực vào trường kiếm trong tay, đ.â.m thẳng xuống quản trường trung tâm của Thanh Huyền Môn.
Chỉ trong tích tắc, bụi đất cuộn lên, Thanh Huyền Môn sụp đổ rầm rầm, hóa thành tro bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/875.html.]
Lê Kiến Mộc quay đầu nhìn lại một lần cuối. Tòa môn phái từng gắn bó suốt hơn hai mươi năm tu hành, từng là nơi yên ổn và ấm áp nhất trong ký ức, giờ đây đã bị cô phá hủy tận tay.
Khi mở mắt ra, xung quanh đã trở lại bóng tối dày đặc.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cố Chiêu Thanh nhìn cô đầy lo lắng:
"A Lê, em không sao chứ?"
Lê Kiến Mộc lắc đầu, khẽ đáp:
"Em ổn."
Cố Chiêu Thanh thở dài:
"Người phụ nữ đó đã đi rồi. Anh thấy hai người đột nhiên biến mất là biết em bị nhốt vào kết giới. Anh rất sợ... sợ em cũng như anh, bị nhốt trong đó suốt nhiều năm. May mà lúc đó cô ta ra ngoài, kết giới mới yếu đi."
Lê Kiến Mộc ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng vẫn chỉ là một màu xám xịt, chẳng thể nhận ra là sáng hay tối.
Cô hỏi:
"Em biến mất bao lâu rồi?"
"Nửa canh giờ."
Lê Kiến Mộc khựng lại.
Nói cách khác, không có sự lệch thời gian. Mọi cảm giác đều là do cô suy diễn. Nhị sư tỷ không phải vì muốn kéo dài thời gian hay bám lấy cô.
Thế nhưng để dựng nên một trận pháp tinh vi như vậy, tái hiện từng ngọn cây cọng cỏ của Thanh Huyền Môn, lại còn triệu hồi được những “đệ tử” có thể đấu với cô… Cô ta đã hao tổn không ít linh lực và tu vi.
Rốt cuộc, cô ta muốn gì?
Lê Kiến Mộc trầm ngâm một lát.
Cố Chiêu Thanh nói tiếp:
"Cô ta ra khỏi kết giới sớm hơn em khoảng hai phút. Anh định bắt lại nhưng cô ta chạy nhanh như cá trạch, vừa thoát ra đã biến mất không dấu vết."
Lê Kiến Mộc không hề bất ngờ.
"Trừ trận pháp, sở trường nhất của cô ta là kỹ thuật đánh lạc hướng và tẩu thoát."
Dù thiên phú tu hành không nổi bật, nhưng nếu đánh không lại thì cô ta sẽ chạy, chẳng ai đuổi kịp.
Cố Chiêu Thanh cau mày:
"Em nghĩ có phải cô ta đi gọi viện binh không?"
Lê Kiến Mộc lắc đầu:
"Chúng ta lên xem thần mộc bất tử trước. Dù có gọi viện binh thì cũng chẳng thể đến ngay lập tức."
Hai người tiếp tục đi lên, cuối cùng cũng đến đỉnh.
Khi nhìn thấy thần mộc bất tử, vẻ mặt Cố Chiêu Thanh lập tức thay đổi, tràn đầy khiếp sợ.
"Sao... sao lại như vậy được?"
Trước đây, anh từng thấy thần mộc bất tử trong dáng vẻ huy hoàng: toàn thân đỏ rực, lặng lẽ đứng trong mây mù, một nửa linh khí một nửa âm khí, giữ vững cân bằng âm dương cho thế giới.