Cô giật mình, hoàn hồn lại, quay đầu nhìn thì thấy Lê Thanh Thanh đang bước vào. Ánh mắt cô gái kia lập tức bị hấp dẫn bởi những khúc thần mộc phát sáng trong tay Kiến Mộc.
Biểu cảm của Thanh Thanh dần trở nên ngây dại. Cô đưa tay định chạm vào, nhưng rồi lại rụt về.
"Chị… chị Kiến Mộc, cái đó là gì thế? Ánh sáng màu xanh kia nhìn ấm áp quá… dễ chịu kinh khủng luôn á! Chị… chị có thể tặng cho em một chút được không?"
Kiến Mộc lắc đầu, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát: "Không được."
Tiềm thức cô mách bảo rằng, những khúc thần mộc này không thể tùy tiện giao cho bất kỳ ai – kể cả Lê Thanh Thanh.
Lê Thanh Thanh không tỏ ra thất vọng gì, chỉ lặng lẽ nhìn khúc thần mộc kia thêm mấy lần.
"Được rồi, em chỉ thấy khúc gỗ này nhìn rất... thân thiết."
Cô cũng không hiểu vì sao lại dùng từ ấy, nhưng đó là cảm giác trực quan và rõ ràng nhất trong lòng cô lúc này.
Lê Kiến Mộc thu lại thần mộc, rồi đi cùng Thanh Thanh ra ngoài.
"Cảm nhận dạo gần đây của em thế nào?"
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Lê Thanh Thanh lập tức sáng lên, sự chú ý cũng nhanh chóng bị chuyển hướng.
"Lê Kiến Mộc, em nói cho chị nghe nhé! Bây giờ em giỏi lắm rồi, không phải chị bảo em chỉ được cái mã ngoài thôi sao? Giờ em đã biết cách điều khiển linh khí rất thành thạo rồi, không chỉ có vẻ ngoài thôi đâu nha! Em còn mạnh hơn cả Lý Muội nữa đó! Lần trước em còn một mình tiêu diệt được một con tà ám!"
"Chị không tưởng tượng được đâu, con tà ám đó vừa ngốc nghếch vừa ghê tởm, toàn thân thối rữa, nhìn mà buồn nôn luôn á. Anh Ba bảo đó là xác c.h.ế.t đã hai năm rồi, chẳng hiểu sao lại tự nhiên sống lại, mọi người sợ chẳng ai dám đến gần. Chính em là người đã khiến nó nổ tung đấy!"
Lê Niên Tây đứng bên cạnh không nhịn được mà vạch trần luôn:
"Chứ không phải là em bị dọa phát khiếp, hét toáng lên rồi ném loạn bùa ra, trúng may thì nó mới nổ hả?"
Lê Thanh Thanh lập tức trừng mắt nhìn anh ta, như muốn đốt người ta bằng ánh mắt.
"Quỷ hồn cũng là em bóp nát đấy nhé! Với tà ám thì cái xác không quan trọng nhất đâu! Đúng không, Lê Kiến Mộc?"
Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu, coi như cho cô ấy chút thể diện để tự hào.
Thấy vậy, Lê Thanh Thanh mới hớn hở trở lại.
Lê Kiến Mộc lúc này quay sang nhìn Lý Muội.
"Sư phụ." Giọng của Lý Muội run nhẹ vì xúc động, đôi mắt sáng trong ánh lên sự vui mừng kìm nén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/866.html.]
Lê Kiến Mộc gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy:
"Vất vả rồi."
Dù trước đây đã hứa sẽ tận tình chỉ dạy, nhưng rốt cuộc Lê Kiến Mộc vẫn chưa kịp dạy được bao nhiêu, đã để cô gái trẻ này một mình đối mặt với hiểm nguy. Thấy ánh mắt sùng bái của Lý Muội, trong lòng cô không khỏi dâng lên chút áy náy.
"Không vất vả đâu ạ! Được giúp mọi người là con vui lắm! Với lại bây giờ con tiến bộ rõ rệt rồi!"
Thực chiến luôn là cách nhanh nhất để trưởng thành.
Trước kia khi còn có Lê Kiến Mộc bên cạnh, dù Lý Muội và Thanh Thanh thường luyện tập với nhau, nhưng hai người đâu thực sự đánh hết sức, nên việc tiến bộ cũng chậm.
Hơn một tháng qua, khi không biết tung tích của Lê Kiến Mộc, trong cả nhà chỉ còn hai người họ là thuộc giới huyền học. Tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ mọi người. Những trận chiến liên tiếp khiến năng lực của họ tăng nhanh một cách rõ rệt.
Khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, Lê Kiến Mộc tranh thủ hỏi thăm tình hình từ phía chính phủ qua Lê Niên Tây.
Người bình thường dù không thể tu hành, nhưng cũng không đến mức cam chịu bó tay trước những hiện tượng kỳ dị. Xã hội hiện đại dù sao cũng phát triển, không còn đơn giản là ngồi chờ c.h.ế.t nữa.
Qua lời kể của Lê Niên Tây, cô biết chính phủ cũng đang có các biện pháp nhằm bảo vệ người dân.
Sau khi nghe xong, Lê Kiến Mộc cảm thấy tình hình ở Bắc Thành có thể sẽ sớm được ổn định.
Dĩ nhiên, đó là trong điều kiện không xuất hiện thêm hiểm họa mới.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Ví dụ như hiện giờ, thứ đáng lo nhất không hẳn là đám tà ám dưới mặt đất… mà là — bầu trời.
Những tầng mây đen dày đặc kéo kín cả bầu trời, che khuất cả ánh mặt trời và mặt trăng, cũng chặn luôn nguồn linh khí từ phía trên.
Trong lớp mây cuộn xoáy ấy, liệu còn ẩn chứa nguy hiểm nào khác không — đó mới là điều quan trọng nhất.
Lê Kiến Mộc phân tích tình hình, nét mặt dần trở nên trầm ổn hơn.
Lúc này, Hoắc Uyển gắp thêm đồ ăn vào bát cô, ánh mắt thấp thoáng lo âu:
"Mộc Mộc, có phải… con lại sắp đi nữa rồi đúng không?"
Cả bàn ăn lập tức im lặng, mọi ánh mắt đều dồn về phía Lê Kiến Mộc.
Cô nhẹ nhàng thở ra, rồi gật đầu:
"Con cần phải đến đất Thục một chuyến."