"Hay là... để tôi nấu cơm đi? Sư công bảo tôi nấu ăn rất ngon. Hoặc không thì để tôi làm việc vặt giúp mọi người cũng được."
Lê Kiến Mộc mỉm cười.
Một người có linh hồn thuần khiết như vậy, ở gần quả thật khiến người khác thấy rất dễ chịu.
"Sư công anh bảo anh tới đây à?"
"Vâng! À đúng rồi, Lê đại sư, sư công tôi nói nếu cô có thời gian thì đến chùa Pháp Âm một chuyến. Ông ấy có đồ gì đó muốn đưa cho cô."
Lần này không phải là lần đầu tiên Quy Viễn đại sư mời cô. Lần trước khi rời khỏi Hương Sơn, ông ta đã nhắc đến. Chỉ là thời gian qua cô bận bịu quá mức, vẫn chưa đến thăm được.
Giờ ông ta còn đặc biệt nhờ Tiểu Cốc truyền lời, Lê Kiến Mộc cũng cảm thấy chuyện này không thể chần chừ thêm.
Cô dạy mấy bộ trận pháp và bùa chú cho nhóm được chỉ định, sau đó dẫn theo Tiểu Cốc tới chùa Pháp Âm.
Hai người trực tiếp mượn quỷ đạo để đi cho nhanh.
Khi bước vào, Lê Kiến Mộc khẽ liếc sang Tiểu Cốc bên cạnh.
Theo lý mà nói, linh hồn thuần khiết như Tiểu Cốc khi bước vào nơi tràn đầy âm khí thế này, ít nhiều gì cũng sẽ có chút không thoải mái. Dù chỉ là cảm giác khẽ buốt hay lạnh gáy.
Thế nhưng anh ta lại chẳng có phản ứng gì, ngược lại còn ngơ ngác quan sát khung cảnh tối tăm xung quanh đầy tò mò.
"Lê đại sư, đây là quỷ đạo sao? Sư công tôi cũng từng nói qua, nhưng ông ấy không thể dẫn người đi cùng. Ông ấy bảo huyền học bây giờ đã khác xa lúc trước. Nếu là ngàn năm trước, chuyện mượn quỷ đạo đối với Huyền Sư còn dễ như ăn cơm sáng. Có thật thế không?"
Lê Kiến Mộc trầm ngâm nói:
"Rất có khả năng là như vậy. Bây giờ linh khí ngày càng loãng, những đại năng chân chính phần lớn đều xuất hiện từ thời xa xưa."
Trong mắt Tiếu Cốc ánh lên vẻ khát khao.
"Nghe thật tuyệt. Tôi cũng muốn giống như trong sách, có thể lên núi xuống biển, đi khắp nơi khám phá. Đáng tiếc tôi lại không có thiên phú tu luyện."
Lê Kiến Mộc liếc nhìn cậu ta, đoạn kéo cậu ra khỏi vùng tà khí vừa rồi. Thấy Tiếu Cốc thích ứng khá nhanh với hoàn cảnh nơi đây, cô khẽ cười, nói với ngữ khí lấp lửng:
"Chưa chắc đâu. Biết đâu sau này lại có cơ hội."
Tiếu Cốc lập tức hứng khởi.
"Phải rồi, sư công tôi cũng hay nói thế sự vô thường. Biết đâu kỳ ngộ của tôi vẫn đang chờ phía trước."
Lê Kiến Mộc chỉ nhàn nhạt cong môi.
"Lúc này sư công cậu đang ở sân sau. Tôi dẫn cậu đi gặp ông ấy."
Hai người cùng nhau đi thẳng về phía sau viện. Quả nhiên, vừa bước đến sân sau đã trông thấy Quy Viễn đại sư.
Dường như ông đã sớm biết nàng sẽ đến. Trên bàn đặt sẵn một bình trà nghi ngút khói, hương trà dịu dàng lan tỏa trong không khí, khiến trái tim Lê Kiến Mộc đang căng thẳng cũng dần bình tĩnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/863.html.]
Cô chắp tay, nhẹ giọng gọi:
"Đại sư."
Quy Viễn mỉm cười:
"Lê tiểu hữu đến rồi à? Ngồi đi."
Lê Kiến Mộc ngồi xuống đối diện ông, vừa định lên tiếng thì đã thấy ông xua tay, ra hiệu bảo Tiếu Cốc ra ngoài.
"Hôm nay chỉ mình tiểu hữu đến thôi sao?" – Quy Viễn đại sư có phần tiếc nuối hỏi, ánh mắt vô thức nhìn về phía sau lưng nàng.
Lê Kiến Mộc biết ông đang nhắc đến Tráng Tráng, khẽ lắc đầu.
"Bắc Thành hiện giờ đang rối như canh hẹ. Tráng Tráng đang ở đó giúp đỡ."
Quy Viễn đại sư gật đầu, vẻ mặt thông hiểu.
"Phải như vậy."
Lê Kiến Mộc rót cho mình một chén trà, chậm rãi nói:
"Nhưng tôi có chút thắc mắc. Vì sao đại sư lại để Tiếu Cốc tham gia vào việc này? Không sợ cậu ta bị tà ám làm hại sao?"
Quy Viễn đại sư mỉm cười:
"Đứa nhỏ Tiếu Cốc tuy không có linh căn tu luyện, nhưng từ nhỏ đã may mắn hơn người. Thường gặp hung hóa cát, tai qua nạn khỏi."
Lê Kiến Mộc nhướng mày:
"Thứ cho tôi kiến thức hạn hẹp, đại sư có thể nói rõ hơn một chút không?"
Cô vốn không phải người xem thường người khác, nhưng lúc này lại có cảm giác bản thân đã đánh giá thấp Quy Viễn đại sư từ lâu.
Sau một thoáng trầm mặc, Quy Viễn đại sư chậm rãi lên tiếng:
"Ngàn năm trước, các đại môn phái chìm trong hỗn loạn. Huyền Môn gần như diệt vong, truyền thừa bị đoạn tuyệt. Chỉ có chùa Pháp Âm chúng ta là tránh được một kiếp. Cô biết vì sao không?"
Lê Kiến Mộc đáp, có phần suy đoán:
"Có lẽ là nhờ tổ tiên phù hộ."
Quy Viễn bật cười sảng khoái.
"Không sai, nhưng cũng không hẳn như vậy."
Ông cầm lên một mảnh mai rùa không biết lấy ra từ lúc nào, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Tu vi của đệ tử chùa Pháp Âm xưa nay không có gì nổi bật, cũng không giao hảo rộng rãi. Ấy vậy mà chúng ta lại có thể độc chiếm một ngọn núi tràn đầy linh khí, không hề bị tranh đoạt, tiểu hữu chưa từng thấy kỳ lạ sao?"
Lê Kiến Mộc cụp mắt. Cô đương nhiên từng nghi ngờ.