Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 853

Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:16:06
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù trong lòng vẫn còn đau đáu chuyện Lê Kiến Mộc g.i.ế.c c.h.ế.t sư phụ anh và khiến cả sư môn lâm vào cảnh tan nát, nhưng Vân Dật hiểu rõ—cô không phải người xấu. Ngay cả khi sư môn từng đối xử với cô tệ bạc, khi ở Tàng Thư Các, cô vẫn dốc toàn lực cứu người, bất kể xuất thân hay môn phái.

Lê Kiến Mộc chỉ lắc đầu:

"Không biết."

"Ngày đó quá hỗn loạn, chính tà lẫn lộn, tôi không có thời gian phân biệt ai là người, ai là quỷ. Cũng không thể tùy tiện ra tay."

Vân Dật thoáng thất vọng, nhưng còn chưa kịp nói thêm thì hai người đã bước đến đầu cầu.

Sương mù dày đặc phía trước dần tan, lộ ra một không gian rộng lớn hơn. Trước mặt là một hố sâu đen ngòm, bên dưới có vô số con rắn đen to bằng cổ tay uốn lượn bơi lội. Cảm giác nguy hiểm rình rập. Khi thấy có người tới gần, chúng đồng loạt ngẩng đầu, nhe nanh lè lưỡi, đầy đe dọa.

Vân Dật hoảng hốt, quay sang cầu cứu ánh mắt của Lê Kiến Mộc. Cô chưa kịp mở miệng thì một giọng nói lười nhác từ phía sau vang lên.

"Ồ, để tôi xem... đây chẳng phải là Vân Dật—đồ đệ ngoan của Vọng Chân sao?"

Giọng điệu mang theo vẻ châm chọc.

"Không ngờ cậu thật sự còn sống... thú vị thật đấy."

Vân Dật quay đầu lại, chỉ thấy một nhóm người vừa bước xuống cầu. Người đi đầu là một sư huynh đến từ Phong Hoa Môn—một gương mặt anh ta từng gặp vài lần và vẫn còn chút ấn tượng.

Lúc trước, trong đám người truy sát anh ta, đệ tử của môn phái này là đông đảo nhất.

Nói cách khác, môn phái này cũng đã góp phần trong cuộc tàn sát Huyền Ý Môn năm xưa.

Ánh mắt Vân Dật đỏ sậm, các ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Anh ta im lặng, nhưng sát ý trong đáy mắt đã rõ ràng.

Phong Nghiệp mỉm cười tiến lại gần, giơ tay vỗ vào má Vân Dật như thể trêu chọc một đứa trẻ.

"Tức giận à? Thiếu niên, chút tâm tính ấy cũng không giữ nổi thì còn mơ gì tranh cử tân chưởng môn? Thôi thì nhân cơ hội này, xuống dưới đi là vừa."

Vừa dứt lời, hắn bất ngờ dùng lực đẩy mạnh một cái.

Vân Dật bị đánh úp bất ngờ, cả người lảo đảo rơi về phía hang rắn tối om bên cạnh.

Đám người theo Phong Nghiệp phá lên cười ha hả. Nhưng tiếng cười còn chưa kịp vang hết thì một con rắn đen từ trong hang phóng lên, uốn lượn giữa không trung rồi bất ngờ quấn lấy Vân Dật, kéo anh ta trở lại.

Một người giật mình thốt lên: "Con rắn này từ đâu chui ra vậy?"

Không ai trả lời. Tất cả đều c.h.ế.t lặng.

Con rắn — hay chính xác là Tráng Tráng — buông Vân Dật ra, rồi ngay lập tức quét đuôi một cái, đánh thẳng vào Phong Nghiệp, khiến hắn văng xuống hang rắn.

"Phong Nghiệp!"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Đại sư huynh!"

Đệ tử Phong Hoa Môn biến sắc, hoảng loạn hét lên, nhưng phản ứng của họ không thể nhanh bằng Tráng Tráng. Họ căn bản không kịp ra tay cứu người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/853.html.]

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Nghiệp rơi xuống và bị bầy rắn trong hang lập tức vây quanh, nuốt trọn.

Chỉ vài giây sau, bầy rắn tản ra. Trên nền đất chỉ còn lại vài mảnh vải và mấy đoạn xương vụn nát, đánh dấu cái c.h.ế.t thê thảm của Phong Nghiệp.

Một người trong số họ trợn mắt quát: "Vân Dật, cậu dám hại người của Phong Hoa Môn chúng tôi?!"

Vân Dật khựng lại, ánh mắt hoang mang.

Anh ta đang định lên tiếng phủ nhận thì quay đầu lại, chẳng còn thấy bóng dáng Tráng Tráng đâu nữa. Ngay cả Lê Kiến Mộc cũng không biết đã biến mất từ khi nào.

Anh ta vò đầu, cảm thấy bản thân chẳng còn cách nào để giải thích.

Nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại, nếu vừa rồi không có Tráng Tráng cứu giúp, thì người nằm lại trong đám xương vụn kia chính là anh ta.

Ý nghĩ ấy khiến anh ta lạnh cả sống lưng. Anh ta cười khẩy, nhìn về phía người của Phong Hoa Môn mà chẳng hề có chút sợ hãi nào.

Sau khi nuốt trọn một người, hang rắn bỗng chốc khép lại, tạo thành một con đường bằng phẳng, trông chẳng khác gì mặt đất xung quanh.

"Đi qua đi."

Giọng của Lê Kiến Mộc vang lên bên tai Vân Dật.

Không còn do dự, anh ta bước chân qua ngay chính nơi từng là hang rắn.

Người của Phong Hoa Môn nhìn nhau. Vị trưởng lão dẫn đầu định đưa người vượt qua, nhưng vừa bước đến, mặt đất lại vỡ ra lần nữa.

Vẫn là hang rắn đó.

Gương mặt mấy người trong nhóm tái nhợt.

"Tại sao hắn ta có thể đi qua mà chúng ta lại không?"

Gương mặt vị trưởng lão trở nên âm trầm như nước, không trả lời.

Một người trẻ tuổi cau mày nói: "Trưởng lão, rõ ràng Vân Dật không thích hợp! Truyền thừa của Vọng Chân chắc chắn nằm trên người hắn. Đáng ghét thật, sao lúc trước chúng ta không bắt lấy hắn?"

Ánh mắt y đầy ghen tị nhìn theo bóng lưng Vân Dật.

Trước đây ai cũng nói Vọng Chân đã chết, truyền thừa của ông ta sẽ tự động phát huy tác dụng. Tất cả đổ xô đi tìm người kế thừa. Mọi người đều cho rằng Vân Dật còn quá trẻ, tu vi cũng thấp, gần như không có khả năng.

Không ngờ, chính hắn mới là người được chọn.

"Đáng hận thật!" – y nghiến răng. "Lúc trước giá mà là ta đuổi theo hắn thì tốt rồi! Ta tuyệt đối sẽ không để hắn thoát như mấy tên phế vật kia!"

Ý nghĩ vừa lóe lên, sau lưng y đột nhiên vang lên một tiếng động mạnh.

"A… Trưởng lão! Ông làm gì…"

Không kịp nói hết câu, y đã bị đẩy mạnh rơi vào hang rắn.

Loading...