Triệu Phong nghiến răng:
"Chết tiệt... nói vậy thì cũng hợp lý. Nhưng mà tôi không phải người thường, chưa từng tiến vào, không dám chắc. Tuy nhiên, nếu cô đoán đúng, vậy ao hóa thần này chỉ sợ..."
Tỉ lệ Huyền Sư vốn thấp, thế nhưng tà ám lại có thể tạo ra nhiều hạt giống quỷ đến vậy. Người thường mất tích mỗi năm tại chợ quỷ còn nhiều hơn, nếu cộng dồn qua từng chu kỳ...
"Chắc ao hóa thần này phải nuốt vô số mạng người. Uy lực mạnh cũng là điều dễ hiểu..." – Giọng Triệu Phong run lên.
Anh ta than:
"Hy vọng hôm nay tôi còn sống mà đi ra được, chứ tôi còn chưa xử lý xong mối phiền não mang tên ‘người phụ nữ kia’."
Lê Kiến Mộc nhìn anh, nhẹ giọng nói:
"Anh sẽ sống."
Triệu Phong còn chưa kịp tiêu hóa câu nói thì đã thấy dây đằng trong tay cô vung lên, cướp lấy thẻ bài gỗ trên tay anh.
Anh trừng mắt hét:
"Này! Cô làm gì thế hả?"
Dây mây không buông tha, kéo mạnh một cái, lập tức rút ra hồn thể nửa ngưng thực của Triệu Phong.
"Lê… Lê Kiến Mộc! Lê đại sư! Nói chuyện đàng hoàng đi, đừng ra tay mà! Cô bảo gì tôi làm nấy, tôi đâu có phản kháng đâu? Dù có c.h.ế.t cũng nên rõ ràng lý do chứ!"
Lê Kiến Mộc siết chặt dây mây, ánh mắt lạnh nhạt:
"Anh không nên biết phía sau núi của Huyền Ý Môn ở đâu."
Triệu Phong còn muốn giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng thì dây mây đã xiết chặt, toàn bộ hồn thể bị thu lại, rồi bị phong ấn vào người gỗ nhỏ.
Cùng lúc đó, Lê Kiến Mộc thả người trong người gỗ ra—là Vân Dật.
Anh ta lảo đảo hai bước, vẫn chưa đứng vững. Lê Kiến Mộc cởi áo choàng đen từ t.h.i t.h.ể Chung Tử Ngưng, ném qua cho anh.
Vân Dật đón lấy, sắc mặt có phần trắng bệch:
"Cảm ơn."
"Đáp án anh cần, sắp hiện ra rồi. Nhớ kỹ lời hứa của anh." – Giọng cô rất khẽ, nhưng lạnh như sương.
Vân Dật gật đầu:
"Biết."
Anh lặng lẽ khoác áo choàng lên người, ánh mắt nhìn về phía mấy ngôi mộ cách đó không xa. Nơi này từng là cấm địa của Huyền Ý Môn, là chỗ chôn cất tổ tiên của môn phái. Từ nhỏ anh đã được nghe nhắc đến—và chưa từng nghĩ có ngày chính mình sẽ quay lại nơi đây, trong tình cảnh này.
Dưới lòng đất, giữa kết giới âm u, Triệu Phong không thể xác định cảm giác trong lòng nữa—những ngôi mộ kia... quả thực là Trận Nhãn của kết giới.
Lê Kiến Mộc lặng lẽ ném thẻ gỗ ra, trận pháp lập tức hiện lên rõ ràng trước mắt. Cô kéo Vân Dật đi theo, cả hai bước vào kết giới. Chỉ trong nháy mắt, cảnh vật trước mắt xoay chuyển, bọn họ đã tiến vào một không gian hoàn toàn khác.
Ngay khi vừa bước vào, hơi thở của Vân Dật lập tức trở nên hỗn loạn. Dưới chân là một lớp xương trắng dày đặc, âm u mà lạnh lẽo. Trước mặt là một cây cầu nổi bắc qua một dòng sông m.á.u đỏ ngầu, đặc sệt. Bên dưới cầu, vô số linh hồn tàn khuyết trôi lềnh bềnh, rên rỉ khe khẽ, quanh thân còn bao phủ bởi m.á.u loãng nhớp nháp.
"Đây... là địa phủ sao?" Vân Dật run giọng, ánh mắt khiếp sợ nhìn quang cảnh ghê rợn trước mắt, không dám bước tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/852.html.]
Kim Nghiêu vỗ cánh một cái, nói:
"Đừng nói bậy. Địa phủ chỉ có âm khí nặng, chứ không có nhiều oán khí thế này. Còn nữa, trừ những quỷ hồn quá tàn ác cần vào địa ngục, thì hồn phách nơi đó phần lớn rất yên ổn."
Lê Kiến Mộc lặng lẽ liếc nhìn Kim Nghiêu.
Một con rắn nhỏ lười biếng thò đầu ra từ trong tay áo cô, uể oải nói:
"Anh hiểu biết thật đấy, Kim Nghiêu. Chẳng lẽ từng xuống địa phủ rồi?"
Kim Nghiêu ngẩng đầu, kiêu ngạo giang cánh:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Phượng Hoàng tôn quý như ta, nơi nào mà chưa từng đi qua?"
Vân Dật chẳng còn tâm trí để nghe bọn họ đấu khẩu. Vì đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên trong gió—một giọng gọi khiến tim anh ta như ngừng đập.
"Sư đệ..."
"Tiểu sư đệ, lại đây đi..."
Những giọng nói thân quen từ thời còn ở Huyền Ý Môn, từng gọi anh một cách trìu mến, vang vọng giữa không gian lạnh lẽo. Vân Dật quay phắt đầu lại, và quả nhiên, cách đó không xa, là những gương mặt anh đã tưởng chừng không thể gặp lại: các sư huynh sư tỷ năm xưa, từng kề vai sát cánh cùng anh, đang mỉm cười vẫy tay.
"Tiểu sư đệ, lại đây với bọn ta."
"Để sư tỷ xem có phải em cao thêm không nào?"
"Em biến mất nhiều ngày như vậy, khiến sư huynh lo đến phát điên rồi đấy."
Hốc mắt Vân Dật đỏ hoe. Anh bước từng bước chậm rãi về phía dòng sông máu, đôi mắt đẫm lệ. Mấy hồn ma tàn khuyết lơ lửng phía trên sông nở nụ cười dữ tợn, nhẹ nhàng dụ dỗ anh.
Một bước... hai bước...
Vân Dật dừng lại, chỉ cách mép sông m.á.u một thước. Anh nhắm chặt mắt, nước mắt rơi lã chã. Khi mở mắt ra, ánh mắt anh đã chuyển sang đỏ rực.
"…Cảm ơn."
Anh nói khẽ một câu với những bóng người kia, giọng khàn khàn.
"Cảm ơn vì đã cho tôi một lần nữa thấy được bọn họ… dù chỉ là ảo ảnh."
Dứt lời, linh lực bùng phát trong tay. Tay áo vung lên, mấy oan hồn hét lên thảm thiết rồi bị đẩy ngược trở lại sông máu.
Tiếng gió khe khẽ vang lên, dường như vang vọng lời chúc mừng.
"Cậu vượt qua rồi."
Cây cầu nổi từ từ hạ xuống, nối liền hai bờ sông máu, sương mù tan dần, để lộ lối đi phía trước.
Lê Kiến Mộc đi tới, nói gọn:
"Đi thôi."
Cô bước lên cầu trước, Vân Dật dụi mắt, nhanh chóng đuổi theo. Trên đường đi, anh do dự một lúc rồi hỏi:
"Lê đại sư... ngày cô lên núi, có gặp các sư huynh sư tỷ của tôi không? Bọn họ... còn sống không?"
Thực ra, điều anh muốn hỏi hơn là—liệu cô có thể cứu được họ không?