Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 840

Cập nhật lúc: 2025-04-24 18:18:19
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đương nhiên rồi! Cô ấy là thần tượng của tôi! Tôi nghe nói cô ấy là một đại sư huyền học cực kỳ lợi hại. Trước đây tôi từng lén nhìn cô ấy trong trường, cho dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra!"

Chung Tử Hằng nghe vậy, nhíu mày:

"Lê Kiến Mộc xuất hiện ở đây giữa đêm khuya làm gì? Cô ta định đi đâu?"

"Anh đúng là ngốc. Cô ấy là Huyền Sư mà! Chuyên xử lý chuyện kỳ quái. Đêm tối hành động mới hợp lý chứ. Nhưng mà đúng là lợi hại thật, nháy mắt đã biến mất, không chừng là dùng trận pháp!"

Bọn họ vốn ra ngoài để tìm chút kích thích. Đám người này đều là nhị đại trong giới, vừa có tiền vừa rảnh, nghe tin gần đây ở Bác Thành xảy ra nhiều hiện tượng lạ, lại thêm Lê Kiến Mộc nhiều lần lên tin tức, đám người càng thêm tò mò về huyền học.

Nghe nói quanh công viên bỏ hoang này từng có lời đồn có quỷ, bọn họ bèn kéo nhau đến thử vận may. Nhưng sau một hồi loanh quanh không gặp được gì, chỉ rước về một trận ngã sấp mặt khi rơi vào hố cạn.

"Công viên này chưa chắc có quỷ, nhưng nếu thật sự là Lê Kiến Mộc thì chắc chắn bên cạnh cô ấy có đồ quý!" Một tên reo lên. "Hay là... hay là tụi mình đi theo sau xem thử?"

"Nhưng người ta biến mất rồi, đi theo thế nào?"

"Vừa mới nói rồi còn gì, có thể là trận pháp! Dù sao cũng không xa, biết đâu tụi mình cũng có thể vào trong đó!"

Mấy người nhìn nhau, không ai phản đối.

"Đi!"

Họ nhanh chóng chạy đến vị trí mà Lê Kiến Mộc vừa biến mất. Một người trong bọn đi qua đi lại quanh khu vực đó vài vòng.

"Kỳ lạ thật, nơi này trông chẳng có gì bất thường cả."

"Hừ, xem ra tụi mình thật sự không có số vào mấy chỗ như này. Nếu là trận pháp thật, người bình thường như mình tất nhiên không thể vào được."

Chung Tử Hằng lúc này châm một điếu thuốc, chậm rãi bước tới:

"Tối thế này mà cậu còn nhìn rõ mặt người ta à? Có chắc là không hoa mắt không?"

"Không thể nào! Em thề luôn đấy! Em thấy rất rõ! Hay là thế này đi, cược một ván nhé? Một trăm vạn, tụi mình ngồi canh ở đây. Nếu trước khi trời sáng mà cô ấy rời khỏi đây, mỗi người đưa em một trăm vạn. Còn nếu không, em trả lại các anh một trăm vạn."

Chung Tử Hằng vươn tay đánh lên đầu anh ta một cái: "Coi ông đây là kẻ ngốc à, thua cậu chỉ bỏ 100 vạn, coi ông đây như khỉ đùa giỡn sao?"

"Ai da, anh! Em sai rồi! Đừng đánh, đừng đánh nữa mà!"

Người kia chạy bán sống bán chết, nhưng Chung Tử Hằng không tha, nhất quyết đuổi theo.

Hai người vừa chạy vừa đánh, nhưng giữa lúc còn chưa dứt cơn náo loạn, trước mắt bỗng tối sầm lại. Chung Tử Hằng hụt hẫng một bước, cảm giác như mặt đất dưới chân đột ngột sụp đổ. Khi lấy lại được thăng bằng, cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Không gian trở nên tối tăm kỳ dị, bầu không khí cũng như đặc quánh lại.

Nhóm người trẻ tuổi chứng kiến từ xa đều trợn mắt há hốc miệng.

"Trời ơi! Anh Chung của tôi đâu rồi? To tướng như vậy mà nói mất là mất luôn sao?"

Trong khi đó, bản thân Chung Tử Hằng cũng bắt đầu hoảng loạn.

"Lục Tử?"

"Vương Tiếu Bàn?"

Không có ai đáp lại.

Anh ta đứng yên như tượng, không dám động đậy. Lần đầu tiên trong đời, nỗi sợ thực sự cào xé trong lòng.

Tuy vốn là người liều lĩnh, chuyện xấu chuyện tốt gì cũng từng làm qua, nhưng đó đều là khi có đồng bọn bên cạnh. Còn bây giờ, chỉ có một mình anh ta đối diện với nơi quỷ dị này, chẳng ai ở bên.

Không hiểu sao, hình ảnh con mãng xà khổng lồ từng suýt nuốt sống anh ta trong quá khứ bỗng hiện lên trong đầu.

Chẳng lẽ...

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Nghĩ tới đây, một cái đầu rắn bất chợt trồi lên trước mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/840.html.]

Chung Tử Hằng trừng mắt, cổ họng như bị bóp nghẹt, tiếng thét chưa kịp thoát ra đã bị chặn ngang.

Con rắn này không lớn, chỉ bằng nắm tay, chẳng thể so với con khổng lồ năm xưa. Nhưng Chung Tử Hằng chỉ liếc một cái đã nhận ra—chính là nó.

Là nó, con mãng xà từng ám ảnh trong ác mộng của anh ta suốt bao ngày qua.

Cái đầu rắn nghiêng nghiêng, như thể đang tò mò.

"Oa..."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ xa:

"Ai ở đó?"

Chung Tử Hằng như vớ được cọng rơm cứu mạng, đôi mắt sáng bừng hy vọng.

"Cứu... cứu mạng!" – anh ta lắp bắp kêu lên, chẳng quan tâm đối phương là người hay quỷ.

Người kia không để anh ta thất vọng, nhanh chóng bước ra từ bóng tối.

Chẳng ngờ, vừa trông thấy người đó, Chung Tử Hằng lập tức há hốc miệng, sững sờ như bị sét đánh.

"Cha? Chị? Sao lại là hai người?"

Chung Nghị nhíu mày nhìn anh ta:

"Tử Hằng, sao con lại đến đây?"

Chung Tử Hằng vội vàng định giải thích:

"Con đi theo..."

Nhưng giọng nói tắc nghẹn nơi cổ họng. Anh ta cố gắng há miệng lần nữa:

"Con đi theo..."

Thế nhưng bất kể cố thế nào, ba chữ "Lê Kiến Mộc" vẫn không thể thốt ra.

Chung Tử Ngưng nhíu mày, sắc mặt lạnh lẽo, giọng mỉa mai:

"Theo dõi bọn chị à? Em lại định giở trò gì đây?"

"Không có! Ai mà theo dõi hai người chứ!" – Chung Tử Hằng xụ mặt, đáp gắt.

Chung Nghị nhìn con trai, khẽ lắc đầu.

Ông biết, trước đây không muốn Tử Hằng dính vào huyền học, nên thường để cậu ta một mình. Có lẽ cũng chính vì vậy mà từ bé, Tử Hằng luôn khát khao tình thân, thường lén bám theo người nhà như thế này.

Nghĩ vậy, ông cũng không truy cứu thêm.

"Nếu đã đến rồi, thì đi theo luôn đi. Nơi này cũng là một trong những sản nghiệp của Chung gia. Sớm muộn gì con cũng sẽ phải biết."

Chung Tử Hằng vẫn chưa hết nghi hoặc:

"Sản nghiệp gì mà thần bí vậy cha?"

"Đi rồi sẽ rõ."

Anh ta đành mù mờ đi theo hai người họ.

Chung Tử Ngưng liếc anh ta một cái, ánh mắt đầy ghen tị, không thèm che giấu.

Ba người đi qua một lối nhỏ không quá dài. Khi đến nơi, Chung Tử Hằng bất ngờ đứng sững lại, miệng há to đến nỗi suýt không khép được.

"Đây... đây là cái gì vậy?"

Loading...