"Trưởng lão từng nói, chẳng qua là chúng tôi chưa gặp đúng người để phát huy sức mạnh của nó."
"À, mà cô từng gặp trưởng lão của chúng tôi rồi đấy."
Lê Kiến Mộc ngẩng đầu nhìn ông, khó hiểu hỏi: "Là ai?"
"Cố Thanh, người từng tham gia đại hội huyền học, còn đưa cho cô bản đồ Vạn Linh."
Lê Kiến Mộc lập tức nhớ ra người đàn ông cao lớn luôn nở nụ cười, còn biết thêu hoa, dáng vẻ chất phác nhưng lại rất khéo léo.
Cố Xuyên tiếp tục giải thích: "Trưởng lão vốn định đích thân đến gặp cô, nhưng tối hôm qua trong tộc xảy ra chuyện bất ngờ. Có tin báo rằng tộc trưởng mất tích nhiều năm nay của chúng tôi đã có manh mối, nên trưởng lão phải vội vàng trở về."
Nghe đến đây, Lê Kiến Mộc khẽ chau mày: "Tộc trưởng mất tích sao? Được rồi, để tôi đưa ông đến gặp người."
Dù không rõ toàn bộ sự tình, nhưng giờ Cố Xuyên đã biết cô chính là người mà Cố gia vẫn luôn tìm kiếm, hơn nữa còn có liên quan đến thần mộc được cung phụng nhiều đời, ông liền gật đầu đồng ý.
Cho đến khi... Cố Xuyên trông thấy Cố Chiêu Thanh đang ở Lê gia.
Ông lập tức cứng đờ, mặt tái đi vì sốc.
"Tộc... tộc trưởng?!"
Dù ông chưa từng gặp tộc trưởng ngoài đời thật, nhưng ảnh chụp của Cổ Chiêu Thanh vẫn luôn được đặt trang trọng trong Từ Đường Cố gia. Mỗi đứa trẻ mới sinh ra đều được nhìn thấy gương mặt ấy từ khi còn nhỏ.
Cố gia đất Thục, từ đời này qua đời khác đều mang trên vai một sứ mệnh: tìm được người liên quan tới thân mộc.
Trăm năm trước, nhiệm vụ đó lại được bổ sung thêm một điều: tìm kiếm tộc trưởng đã mất tích.
Mọi người đều biết linh hồn của tộc trưởng chưa chết, nhưng thời gian dài bị giam cầm khiến lòng ai nấy đều thấp thỏm không yên.
Lúc này, Cổ Chiêu Thanh chỉ lướt mắt nhìn Cố Xuyên, nhẹ nhàng gật đầu: "Tiểu bối Cố gia."
Cố Xuyên lập tức nuốt khan một ngụm nước bọt, lẩm bẩm như mơ: "Đúng là tộc trưởng rồi... sao ngài vẫn còn trẻ như thế... còn trẻ hơn cả tôi nữa..."
Dù ông nói rất khẽ, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy rõ ràng.
Trước sự ngạc nhiên tột độ của tiểu bối Cố gia, Cố Chiêu Thanh chỉ im lặng, coi như chưa từng nghe thấy gì.
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn phía sau lưng Yến Đông Nhạc, nhẹ giọng hỏi:
"Anh đi rồi à?"
"Ừ, đi rồi."
Cô khẽ gật đầu. "Vốn còn định hỏi anh ta thêm một việc nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/830.html.]
Chu Tiền Tiền chỉ ở Lê gia đúng một ngày.
Trưởng lão của Cố gia vốn đang trên đường đến đất Thục, nhưng vừa xuống máy bay đã nghe tin Cố Chiêu Thanh xuất hiện ở Bắc Thành. Không chút chần chừ, ông ta lập tức đổi vé quay ngược trở lại.
Sáng hôm sau, Cố Chiêu Thanh bị đưa đi ngay.
Ban đầu anh ta không muốn rời đi, nhưng chẳng biết Cố Thanh đã nói gì, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Trước khi rời khỏi, anh ta để lại cho Lê Kiến Mộc một quả b.o.m tin tức kinh hoàng:
"Trong suốt trăm năm qua, đã có hơn một vạn sáu nghìn hạt giống quỷ bị đưa ra ngoài. Giả sử chỉ một nửa trong số đó còn sống, thì cũng đã có hơn tám nghìn tà ám tồn tại, ký sinh trong cơ thể người."
"Nếu tám nghìn kẻ đó đều là người có địa vị, quyền lực... thì hậu quả sẽ thế nào?"
Lời nói ấy vẫn vang vọng trong đầu Lê Kiến Mộc như một tiếng chuông cảnh báo.
Hơn tám nghìn tà ám – dù chỉ vài kẻ trong số đó leo lên vị trí quyền lực tối cao, cũng đã đủ gây ra vô số thảm kịch.
Không trách được vì sao các môn phái huyền học lại rối ren, tà ám giăng khắp nơi.
Một trăm năm thâm nhập, bao nhiêu Huyền Sư bị đoạt xác… Có lẽ những kẻ đang ngồi ở cấp cao của các môn phái hiện tại đã không còn là người như trước nữa.
Mà đó mới chỉ là một phần trong âm mưu kiểm soát toàn diện.
Lê Kiến Mộc không dám tưởng tượng, nếu tám nghìn hạt giống quý ấy đồng loạt thức tỉnh và hành động, thì thế giới này sẽ trở nên hỗn loạn đến mức nào.
"Hiện tại vẫn chưa loạn... Vậy kẻ đứng sau tất cả, đang chờ điều gì?"
Trong lòng cô như bị đè ép bởi một khối đá lớn, nặng nề và u ám.
Lúc này, Lê Thanh Thanh ló đầu vào phòng, cẩn thận bước đến sau lưng cô.
Cách ba bước, vẫn chưa thấy chị gái có phản ứng.
Tiến thêm một bước nữa, vẫn im lặng.
Cuối cùng, cô bước đến gần sát, vừa bóp con gà cao su trên tay vừa hét lớn:
"Chít chít!!!"
Lê Kiến Mộc giật mình hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn:
"Làm gì vậy?"
"Em mới là người nên hỏi đó. Chị đứng ngây ra như tượng bao lâu nay, đang nghĩ gì thế? Không phải là đang nhớ Cố Chiêu Thanh chứ?"