Lê Kiến Mộc hơi nghi hoặc. Bình thường cô cũng từng dẫn người về nhà, nhưng vừa rồi mới chỉ mở miệng nhờ dì giúp việc dọn phòng cho Cố Chiêu Thanh, cả nhà đã lập tức bật dậy như có lệnh báo động.
Ngay cả Lê Vấn Bác, người lúc nào cũng lười biếng, giờ cũng tỉnh táo hơn hẳn, ngồi thẳng lưng, mắt sáng rực.
Thật ra, việc Mộc Mộc không về nhà cả đêm đã là chuyện quen thuộc với họ. Nhưng hôm nay cô bỗng nhiên dắt theo một người đàn ông trẻ tuổi về, còn dặn chuẩn bị phòng cho anh ta, chuyện đó không thể khiến họ không nghi ngờ.
Hơn nữa, biểu hiện của Cố Chiêu Thanh lại quá rõ ràng. Anh ta đối với mọi người đều lạnh nhạt, xa cách, nhưng cứ mỗi lần nhìn sang Lê Kiến Mộc, ánh mắt ấy lại trở nên dịu dàng đến mức kỳ lạ.
Lê Thanh Thanh thì không sao, từ nhỏ cô ấy đã cùng lớn lên với nhóc nhà họ Chu, mọi người trong nhà đều yên tâm. Nhưng Mộc Mộc thì khác. Cô bé còn nhỏ, tính tình lại đơn thuần, tuyệt đối không thể để người khác lừa gạt được.
Cố Chiêu Thanh vẫn luôn giữ vẻ lạnh nhạt với người nhà họ Lê. Ánh mắt anh ta mang theo chút xa cách, tựa như kẻ đứng trên cao quan sát chúng sinh. Bầu không khí giữa hai bên trở nên trầm mặc, ai nấy đều âm thầm cân nhắc tính toán trong lòng.
Trái lại, Yến Đông Nhạc lại tỏ ra rất thản nhiên. Anh một mình ngồi trên sofa, như một vị thần cổ xưa nhàn nhã nhấm nháp chén trà trong tay, thái độ ung dung vô cùng.
Đúng lúc ấy, Hoắc Uyển từ trong bếp bước ra.
Yến Đông Nhạc lập tức đứng dậy:
"Bác gái, để cháu giúp bác bưng đồ."
Cố Chiêu Thanh nhướng nhẹ mày, rồi quay đầu đi.
Ngay sau đó, từ trên lầu bước xuống một cô gái mặc đồ ngủ. Đôi mắt Cố Chiêu Thanh bất giác mở to, trong ánh nhìn như vừa nhớ ra điều gì, rồi lạnh lùng quay sang nhìn Yến Đông Nhạc.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Yến Đông Nhạc giả vờ như không thấy gì cả.
"Ăn trái cây đi."
Lê Thanh Thanh bước tới, ánh mắt ngây thơ như không biết chuyện gì đang xảy ra:
"Mọi người đang làm gì thế ạ? Sao ai cũng dậy sớm vậy?"
"Không có gì đâu. Chị con vừa cùng bạn về, họ đang nói chuyện chút ấy mà. Con ngủ đủ chưa?"
Hoắc Uyển thuận miệng hỏi, tay vẫn không ngừng bưng mâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/827.html.]
Lê Thanh Thanh vươn vai, rồi ôm lấy tay mẹ kéo về phía bếp:
"Mẹ, sáng nay ăn gì vậy? Con đói quá."
"Chắc chắn chẳng có món nào con thích đâu."
Cổ Chiêu Thanh lặng lẽ thu ánh mắt khỏi hai mẹ con, quay lại nhìn Yến Đông Nhạc, nét mặt lại càng thêm nghiêm túc.
Lê Trung Đình lúc này mới ho nhẹ một tiếng, rồi quay sang hỏi:
"Cố tiên sinh đúng không? Mộc Mộc, người này cũng là khách của con à? Cha thấy khí chất của Cố tiên sinh bất phàm, không biết là người nơi nào? Có phải đang gặp chuyện khó giải quyết?"
Lê Kiến Mộc vừa định trả lời thì Cố Chiêu Thanh đã lên tiếng trước:
"Người đất Thục. Tôi tới để tìm người."
"Tìm người? Là người nhà cậu sao?"
Cố Chiêu Thanh liếc nhìn Lê Kiến Mộc một cái rồi gật đầu.
Lê Kiến Mộc nheo mắt lại, cô thấy rõ ánh nhìn đó. Cô biết, anh ta đang ám chỉ điều gì.
Lê Trung Đình yên tâm phần nào. Người này khí chất đúng là khác thường, quần áo cũng không giống kẻ thiếu thốn. Nếu là người có tiền, lại tìm đến Mộc Mộc để nhờ giúp đỡ, rất có thể là vì những chuyện liên quan đến huyền học.
Như vậy thì có thể chấp nhận được.
Sau khi yên tâm, ông trở nên thân thiện hơn, tiếp tục trò chuyện vài câu với Cố Chiêu Thanh. Nhưng dường như đối phương không quá mặn mà chuyện trò, chỉ đáp lại qua loa khiến ông đành bỏ cuộc.
Sau bữa sáng, Lê Kiến Mộc dẫn Cố Chiêu Thanh lên tầng hai – sân phơi nắng.
"Cố tiên sinh, Cố Xuyên là người nhà họ Cố đúng không? Anh có cần tôi giúp liên lạc không?"
Cố Chiêu Thanh lắc đầu, đứng yên giữa ánh nắng ban mai. Anh ta khẽ nhắm mắt, như đang cảm nhận một điều gì đó. Có lẽ, anh đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy ánh mặt trời.