Nói xong, anh ta dập đầu liên tục trước mặt chủ quán. Có người đứng bên xúc động, có người lại tỏ vẻ khinh thường, nhưng vị chủ quán vẫn không mảy may lay động.
Một lúc sau, ông ta thở dài một hơi, đỡ người đàn ông kia đứng dậy: "Thôi được rồi, hôm nay coi như cậu có duyên với ta. Ta giúp cậu một lần."
Người đàn ông kia mừng đến phát khóc, vội vàng cảm ơn rối rít. Nhưng chưa kịp nói thêm gì, chủ quán đã nói tiếp:
"Nhưng đá bảy màu thì không thể đưa cho cậu. Đây là đồ của tiên gia, nếu đưa bừa xuống thế tục sẽ làm rối loạn trật tự, hậu quả khó lường. Tuy nhiên, bệnh của cha cậu, ta có thể ra tay chữa giúp."
Nói rồi, ông ta lấy ra một túi thuốc cùng một lá bùa đưa cho người đàn ông kia. Hai người nhanh chóng trao đổi cách liên hệ.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Lê Kiến Mộc lặng lẽ đứng nhìn. Trong mắt cô, lá bùa đó chỉ là một tấm bùa bình an rẻ tiền, được vẽ cẩu thả, không hề có chút linh lực nào. Thậm chí còn trông như đã bị hủy một phần. Nhưng túi thuốc kia thì lại khiến cô chú ý – từ mùi hương và năng lượng phát ra, đó thực sự là vật có chút tác dụng.
"Trời ơi, vậy mà tốn tới năm trăm triệu!" – Lý Muội kinh hãi thì thào. "Người này tiêu tiền như mình tiêu năm trăm ngàn vậy đó..."
"Không tính là đắt." – Hoa Cát khoát tay, chẳng buồn ngạc nhiên. "Người có thể tới được chợ quỷ này đều không tầm thường. Với bọn họ, năm trăm triệu đổi lấy một mạng người, thật sự rất đáng giá."
Lê Kiến Mộc bước đi bên cạnh Hoa Cát, chợt hạ giọng hỏi:
"Năm ngoái từng có người suýt chết, sau khi uống được thần dược ở đây thì khỏe mạnh lại như chưa từng bị gì, chuyện đó là thật sao?"
"Đương nhiên là thật." – Hoa Cát vừa đáp vừa liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi thấp giọng nói tiếp:
"Nếu không phải danh tiếng tốt, thì nơi này sao có thể được bao nhiêu người săn lùng như vậy chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/805.html.]
Ông ta dừng lại nửa bước, giọng nói trở nên thận trọng hơn:
"Người có tiền không phải ai cũng ngu ngốc. Trước khi bỏ ra một khoản lớn, họ đều tìm hiểu rất kỹ. Từng đồng từng bạc đều phải xứng đáng. Những người đến chợ quỷ cầu thuốc, đa số đều được cứu sống. Nếu có người không cứu được, phần lớn cũng là do bỏ lỡ thời gian, đến khi rời khỏi nơi này thì người nhà đã không còn nữa."
"Chợ quỷ tồn tại suốt bao năm nay, chính là vì đã tạo nên không ít kỳ tích, thậm chí có thể nói là những câu chuyện 'cải tử hoàn sinh'. Nhưng mà, nơi này có một quy tắc bất thành văn—những ai từng mua được thuốc ở đây và người nhà thực sự sống sót thì sau đó tuyệt đối không được phép công khai tuyên truyền. Nếu có người cố tình nói ra, sẽ gặp rắc rối lớn."
Ông ta dừng một chút, rồi nói tiếp:
"Nhưng cô cũng thấy rồi đấy, nơi này không hề tối tăm như người ta tưởng, thậm chí còn khá sáng sủa. Dù có che mặt thì vẫn có khả năng bị nhận ra. Có người tận mắt thấy một người quen mua thuốc ở đây, về sau lại phát hiện cha người đó vẫn còn sống. Chuyện như vậy, trong lòng ai mà chẳng hiểu rõ?"
"Chính vì thế, tiếng tăm của chợ quỷ cứ thế truyền đi. Dù không thể tuyên truyền công khai, nhưng người thật việc thật, lâu dần ai mà chẳng biết? Tuy nhiên, dù tin đồn có lan xa đến đâu thì cũng không ai dám rêu rao. Thế giới này vẫn lấy khoa học làm gốc. Một khi chính phủ vào cuộc điều tra, liệu có ai dám chắc chợ quỷ sẽ không bị xóa sổ? Ai cũng hiểu điều đó, nên đều muốn giữ lại một nơi như thế này, để lỡ sau này bản thân hay người thân gặp nạn còn có đường sống."
Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu, ánh mắt bình tĩnh:
"Hiểu rồi."
Sau đó, bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong. Khi đi ngang qua một lối rẽ nhỏ, Lê Kiến Mộc thấy một người đàn ông vừa cầu được thuốc xong liền vội vã rời đi. Có vẻ như mục đích của anh ta là để cứu cha mình. Nhưng điều đáng chú ý là, người kia không quay lại đường cũ mà rẽ vào một sơn động nhỏ cách cổng không xa.
Chuyện này, khi vừa bước vào chợ quỷ, Hoa Cát đã từng nhắc đến. Lê Kiến Mộc lặng lẽ nhìn theo bóng dáng người đàn ông đó cho đến khi hắn khuất hẳn trong sơn động, lúc này cô mới thu ánh mắt lại.
Có lẽ bởi vì người kia đã thành công, những người còn lại bắt đầu sốt ruột hơn. Một số người lập tức tiến lên, hy vọng cũng có thể được như anh ta, thi nhau cầu thuốc và bùa chú từ chủ quán.
Thế nhưng, chủ quán chỉ ngẩng lên nhìn thoáng qua những gương mặt ấy, rồi lại cúi đầu, vuốt nhẹ chòm râu bạc, lắc đầu nói khẽ:
"Duyên phận chưa tới."