Thế nhưng điều khiến Hoa Cát thấy rợn người chính là... không ai trong nhóm đồng hành tỏ vẻ bất bình hay kinh ngạc. Như thể việc đó là điều hoàn toàn bình thường.
Hoa Cát bắt đầu nghi ngờ bản thân. Có lẽ ông ta đã nhìn nhầm, mấy người này không phải là những thiếu gia tiểu thư nhà giàu bình thường.
Ông ta im lặng một hồi, trong lòng dần dần hình thành đủ loại suy đoán, rồi lén lút liếc nhìn Lê Niên Tây, sau đó mới hạ giọng nói với Lê Kiến Mộc:
"Lát nữa... lát nữa cô bảo anh trai mình giữ bình tĩnh một chút. Vào trong rồi, tuyệt đối không nên gây xung đột với người ta. Nếu không, cho dù có giỏi đến mấy cũng có thể mất mạng. Những Huyền Sư trong đó không phải hạng dễ chọc đâu."
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng gật đầu:
"Yên tâm, tính tình anh ba tôi rất tốt. Anh ấy sẽ không chủ động gây chuyện đâu."
Hoa Cát vốn là người từng trải, không phải kẻ đơn giản. Nếu như chuyện vừa rồi chưa xảy ra, có lẽ ông ta sẽ chẳng mảy may bận tâm những lời bàn tán quanh mình. Nhưng bây giờ, khi tận mắt chứng kiến hành động lén lút và mờ ám của vài người trong đoàn, ông không thể không suy nghĩ sâu xa hơn.
Ông ta chưa đến mức chủ động gây hấn với ai, nhưng nếu người khác ra tay trước thì phải đối phó thế nào? Nghĩ tới cái kiểu tính cách trời ơi đất hỡi của đám người buôn bán trong chợ quỷ, Hoa Cát khẽ chau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Tâm trí ông đang miên man suy nghĩ thì phía sau, Chung Tử Ngưng cũng chẳng hề bình tĩnh hơn. Cô ta cúi đầu, bước chậm rãi như để tránh gây chú ý, nhưng đôi mắt không ngừng liếc trộm về phía Lê Niên Tây. Chung Tử Ngưng nghĩ mình giấu giếm rất khéo, nhưng làm sao qua được mắt Lê Niên Tây – người sống bằng nghề nhìn thấu lòng người?
Anh ta đã sớm nhận ra từng động tác nhỏ nhất của cô ta, chỉ là chưa tiện ra mặt mà thôi. Lê Niên Tây lạnh nhạt liếc cô một cái, ánh nhìn sắc như d.a.o cạo, trong lòng cảnh giác tăng thêm vài phần.
Nhưng rất nhanh, tất cả không còn thời gian để lo chuyện riêng.
Đường đi phía trước không dài, nhưng càng lúc càng hẹp, gấp khúc quanh co. Qua hai khúc rẽ, ánh sáng bên ngoài dần bị chặn lại, chỉ còn bóng tối dày đặc bao trùm.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/804.html.]
Còn chưa kịp thích ứng với màn đêm, thì phía trước bỗng vang lên tiếng kinh ngạc của ai đó. Cả đoàn lập tức rảo bước, và chỉ một lát sau, trước mắt họ bừng sáng bởi hàng loạt ánh sáng kỳ lạ phát ra từ trong hang động.
Lê Kiến Mộc giơ tay chắn trước mắt đến hai lần mới thích nghi được, sau đó buông tay, lặng lẽ quan sát toàn bộ cảnh tượng trong động.
Không gian bên trong rộng lớn không ngờ, huyệt động như biến thành một con phố nhộn nhịp. Dù không có đèn điện hay ánh sáng mặt trời, nhưng phía trước mỗi chủ quán lại có đủ loại vật phát sáng kỳ dị. Không phải đèn bàn hay đèn pin, mà là những viên đá lấp lánh, những loại cây dại phát quang, hay thậm chí là vật thể không rõ hình dạng đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Chính những thứ ấy đã thắp sáng toàn bộ không gian trong động, ánh sáng dịu mà vẫn đủ khiến người ta phải nheo mắt.
"Quả nhiên năm nay chợ quỷ náo nhiệt thật, nhiều chủ quán, nhiều bảo vật." Hoa Cát đứng bên khẽ thở dài, giọng đầy cảm thán.
Lý Muội giật nhẹ tay áo Lê Kiến Mộc, thì thầm hỏi: "Sư phụ, những thứ này... đều là bảo bối thật sao?"
Cô bé tròn mắt nhìn đống hàng hóa, nhưng cảm giác lại chẳng khác mấy mấy món đồ chơi giá rẻ bán trên mạng, kiểu "chín ngàn chín, bao ship".
Lê Kiến Mộc khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp: "Chỉ là thủ thuật che mắt thôi."
Cô biết rõ, mình và một vài người như Hoa Cát có thể nhìn xuyên qua lớp che đậy kia, nhưng người bình thường nếu bị lừa vào đây, e là không dễ phân biệt thật giả. Không lạ gì khi những người đến đầu tiên trong đoàn đều không giấu được sự phấn khích, lập tức chen lên trước để mặc cả với chủ quán.
Dù vậy, các chủ quán lại không hề dễ dãi. Họ ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, vuốt râu, vẻ mặt lạnh tanh, giống như những cao nhân xuất thế chẳng màng đến vật chất trần tục.
Một người trong đó cất giọng nghiêm trang: "Đây là đá bảy màu thượng cổ, ta thu được trên đỉnh Nam Sơn. Nó là thần dược hoạt tử nhân, nhục bạch cốt – báu vật vô giá. Loại đồ này không dùng tiền để đổi. Chỉ chấp nhận lấy vật đổi vật. Những người bình thường như các ngươi, đừng mơ tưởng."
"Hoạt tử nhân? Nhục bạch cốt?" – Một người đàn ông nghe xong sắc mặt liền thay đổi. Anh ta lập tức quỳ sụp xuống đất, gào lên: "Đại sư, cầu xin ông! Cha tôi sắp không qua khỏi, chỉ còn chờ thần dược này cứu mạng. Tôi xin ông, cho dù có phải bán cả gia sản, tôi cũng đồng ý!"