"Đồ kỳ lạ ư?" – Lê Kiến Mộc chớp mắt, thoáng nghi ngờ, cô chưa hiểu rõ Lý Muội đang ám chỉ thứ gì. Tuy vậy, cô vẫn gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khoác ba lô lên rồi cùng rời khỏi nhà.
Chỉ tiếc là, ngay khi họ vừa đi, Yến Đông Nhạc lại xuất hiện ở cửa, mang theo đồ đạc. Vậy là cả ba bỏ lỡ nhau trong gang tấc.
Mùng Một Tết, không khí lễ hội ở Bắc Thành vẫn rất rộn ràng. Dù nhiều cửa tiệm nhỏ đã đóng cửa về quê ăn Tết, vẫn có không ít hàng quán tranh thủ dịp này buôn bán kiếm lời, thậm chí còn treo đèn lồng đỏ rực, giăng đèn kết hoa lộng lẫy.
Khắp các quảng trường lớn nhỏ đều tổ chức các hoạt động vui chơi, đông đảo người dân đổ ra đường dạo chơi, không khí náo nhiệt khắp nơi.
Chợ đồ cổ cũng không ngoại lệ.
Lê Kiến Mộc và Lý Muội cùng nhau đến một khu chợ đồ cổ lớn nhất Bắc Thành – nơi từng là cái nôi của không ít câu chuyện huyền thoại.
Người ta đồn rằng từng có kẻ chỉ bỏ ra vài tệ mà nhặt được báu vật trị giá hàng chục triệu, cũng có kẻ ngốc nghếch bỏ ra cả trăm vạn chỉ để ôm về một món đồ rởm. Nhưng đó là chuyện của quá khứ. Bây giờ, hơn chín phần mười đồ ở đây đều là hàng giả. Nhiều món trông chẳng khác gì đồ từ những quầy hàng vỉa hè rẻ tiền, giá trị thật sự thì hoàn toàn phải dựa vào tài "chém gió" của ông chủ.
Ai cũng biết rõ điều đó, nhưng vẫn có không ít người ôm tâm lý "thử vận may", khiến nơi này trở thành điểm du lịch đặc biệt của Bắc Thành.
Hai người vừa bước vào chợ đã bị thu hút bởi sự nhộn nhịp. Người người chen chúc, quầy hàng nối dài từ đầu phố tới cuối hẻm, tấp nập còn hơn cả các trung tâm thương mại.
Một tiếng mặc cả vang lên giữa đám đông:
"Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?"
"Ai da, cô có mắt nhìn đấy! Món này là bảo vật tổ truyền của nhà tôi, mâm cổ thời Xuân Thu đấy! Hồi trước người ta trả tôi tám trăm vạn mà tôi còn không bán. Nhưng nếu cô thật sự muốn mua, tôi để lại giá rẻ – bảy trăm sáu mươi vạn!"
"Vậy bảy mươi sáu thì bán không?"
"Thành giao!"
Người xung quanh phì cười, nhìn người trẻ tuổi tay cầm chiếc mâm mà mặt đầy hối hận. Biết ngay là mua hớ rồi.
Mấy chuyện như vậy, gần như ở quầy nào cũng gặp được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/786.html.]
Lê Kiến Mộc dạo quanh vài quầy, chẳng thấy thứ gì ra hồn nên bắt đầu thấy chán, quay sang hỏi:
"Con muốn mua gì sao?"
Lý Muội lắc đầu: "Con cũng không biết, chỉ muốn đi dạo thử một chút. Con nghe nói ở đây có nhiều món đồ quý, có cả pháp khí, linh thạch nữa."
Nói rồi, cô ấy ghé sát lại thì thầm: "Còn nghe nói có người đem đồ trộm mộ đến bán, trên người mang theo sát khí."
Lê Kiến Mộc hơi nhướng mày, ánh mắt hiện lên chút thú vị:
"Con muốn nhìn sát khí à?"
Lý Muội gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói:
"Lúc trước sư phụ bảo con đọc sách thì con cũng đọc rồi, nhưng mới nắm được một phần thôi. Dạo gần đây con vận dụng linh khí thuần thục hơn một chút, con nghĩ mình cũng có thể tiếp xúc với thứ khác để học hỏi thêm, ví dụ như âm khí hay sát khí. Dù không biết cách hóa giải, nhưng nếu gặp phải thì ít ra còn nhận ra được, có khi còn nhắc nhở được người khác."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cô bé theo học huyền học chưa lâu, nhưng có thiên phú, điều kiện lại tốt, thêm sự chỉ dạy tận tình của Lê Kiến Mộc nên đi đường khá nhanh. Tuy nhiên, càng học sâu, Lý Muội lại càng cảm thấy bản thân còn non nớt, muốn học thêm nhiều hơn nữa.
Tính cách cô bé trầm ổn, dù tuổi không lớn hơn Lê Thanh Thanh bao nhiêu nhưng lại là người có kế hoạch rõ ràng. Thái độ hiếu học ấy khiến Lê Kiến Mộc rất hài lòng và sẵn sàng dạy dỗ.
Ban đầu cô còn lo dạy quá nhanh khiến Lý Muội không theo kịp, nhưng nghĩ lại thì cứ bó buộc trong sách vở, quanh quẩn ở nhà thì không ổn chút nào.
"Quầy vỉa hè chẳng có món nào ra hồn. Chúng ta đi vào trong mấy tiệm chuyên nghiệp xem thử. Nếu vẫn không thấy gì, lát nữa tới chợ quỷ dạo một vòng cũng được."
"Chợ quỷ? Hai người thật sự định tới đó sao?"
Một giọng đàn ông vang lên từ phía bên cạnh. Người đàn ông vừa đi lướt qua hai người bỗng dừng lại, quay đầu lại nhìn với vẻ thích thú.
Lê Kiến Mộc khẽ cau mày.
Cô và Lý Muội rõ ràng đã nói rất khẽ, thế mà người này vẫn nghe thấy.
Ánh mắt Lê Kiến Mộc lướt nhanh qua người đàn ông kia, sau đó lập tức nở nụ cười nhẹ:
"Nghe nói chợ quỷ toàn là bảo vật hiếm có khó tìm, không ít món ngay cả viện bảo tàng cũng không có. Chúng tôi cũng chỉ muốn mở mang kiến thức thôi, nhưng không rõ nơi đó khi nào mở cửa, hay làm cách nào để vào."