"Miếng vải mà Chung Nghị đấu giá được, em còn nhớ không?"
Tất nhiên là Lê Kiến Mộc nhớ rõ.
Miếng vải đó thật sự kỳ lạ. Dù chỉ lướt qua một lần, nhưng nó đã khiến cô – một người luôn bình tĩnh từ trong cốt tủy – bất giác d.a.o động. Trong tiềm thức, cô có một cảm giác mãnh liệt muốn sở hữu nó, dù chẳng thể giải thích rõ lý do.
Cũng bởi vậy mà cô đã đặc biệt dặn Tráng Tráng và Kim Nghiêu theo dõi Chung Nghị. Nhưng mãi đến giờ, một người một thú kia vẫn chưa gửi bất kỳ tin tức nào về.
Lê Dịch Nam nói: "Người bán miếng vải đó đã chủ động liên hệ. Họ đồng ý gặp mặt em, nhưng sớm nhất cũng phải đợi đến mùng Ba Tết."
Lê Kiến Mộc gật đầu: "Được, em đồng ý."
Cô thực sự rất muốn gặp người đó một lần.
Lê Dịch Nam trầm giọng tiếp: "Nhưng người này còn đưa ra một điều kiện."
"Cụ thể là gì?"
"Anh không rõ. Người ta chỉ nói là sau này em phải đồng ý một yêu cầu, nhưng không tiết lộ đó là yêu cầu gì."
Lông mày của Lê Kiến Mộc dần nhíu lại, ánh mắt cô sắc lạnh hơn.
"Anh có biết gì thêm về người này không?"
Lê Dịch Nam lắc đầu: "Không có chút thông tin nào. Ngay cả hồ sơ đăng ký trong buổi đấu giá cũng là giả. Việc tìm ra người này anh đã tốn không ít công sức. Thật lòng mà nói, anh nghi ngờ người đó có thể là người từ 'giới kia' của các em."
Ý anh là – một Huyền Sư.
Lê Kiến Mộc cụp mắt suy nghĩ.
"Nếu thật sự là người của giới Huyền Sư, thì cái gọi là ‘điều kiện’ kia... có thể rất rộng và khó lường. Em chắc chắn muốn gặp à? Miếng vải đó thực sự quan trọng đến vậy sao?"
Cô chỉ trầm mặc hai giây, sau đó gật đầu dứt khoát: "Anh đồng ý đi."
"Em chắc chứ?"
"Chắc chắn."
Từ trước đến nay, khi gặp chuyện khó quyết định, Lê Kiến Mộc luôn tin vào trực giác. Và lần này, trực giác mách bảo cô phải gặp người đó.
Miếng vải kia – tuyệt đối có giá trị.
"Được. Vậy anh sẽ thu xếp."
Lê Dịch Nam đứng dậy, liếc qua màn hình TV phía sau cô rồi nhíu mày: "Bộ phim truyền hình này em xem ít thôi, thật sự chẳng ra làm sao cả."
Diễn xuất dở tệ, logic nội dung thì lộn xộn, chỉ mỗi tình yêu là chiếm sóng. Trong mắt anh, thể loại phim như thế không xứng cho Lê Kiến Mộc xem.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, đợi anh rời khỏi phòng mới lại quay đầu nhìn về màn hình. Quả thật, phim tiên hiệp này... đúng là dở thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/777.html.]
"A... Oa!"
Một tiếng hét vang dội làm cô giật mình quay lại.
Lê Thanh Thanh đang ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm mông, khuôn mặt nhăn lại như trái khổ qua. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lê Kiến Mộc, đôi mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi: "Cô... sao cô làm được?"
Một dòng linh khí nhỏ xíu, yếu như que diêm, vậy mà cũng khiến cô ấy thua thê thảm đến mức này sao?
Lý Muội đứng bên, cười ngượng ngùng, đưa tay lau mồ hôi: "Chắc tại hôm nay tôi may mắn thôi."
Lê Thanh Thanh trừng mắt, nhưng cuối cùng vẫn không phản bác nổi.
Lê Kiến Mộc lên tiếng: "Lý Muội thắng rồi. Lê Thanh Thanh, em không được nghỉ, tiếp tục luyện tập đi."
"Em không phục!" Lê Thanh Thanh ấm ức gân cổ lên: "Cho em đánh lại một ván nữa!"
Lý Muội vội xua tay: "Không được đâu, tôi hết linh khí rồi. Đánh tiếp thì chỉ có bị ăn hành."
Thua là thua, biết dừng đúng lúc mới là thông minh.
Lê Thanh Thanh nghiến răng, quai hàm phồng lên như ếch xanh.
Một sợi dây mây của Lê Kiến Mộc quất xuống: "Nhanh luyện đi! Đừng tưởng lấy tức giận che giấu sự lười biếng của em."
Lê Thanh Thanh: "..."
Được rồi, tiếp tục thì tiếp tục...
Từ sau trận thua đó, Lê Thanh Thanh không còn la ó kêu mệt nữa.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Lê Kiến Mộc cũng chẳng ngạc nhiên trước sự thay đổi này. Tính cách của Thanh Thanh nóng nảy, tu luyện thì luôn dựa vào tài nguyên và sự hậu thuẫn của người phía sau, bản thân thì lại lười vận dụng. Tất cả thành tựu tu vi đều do "cây già" và người kia đắp lên. Tưởng là có thực lực, nhưng thực ra là ảo.
So với Lý Muội – tuy linh khí yếu ớt, nhưng lại luôn giữ vững ý chí kiên cường – thì đúng là khác biệt một trời một vực. Lê Kiến Mộc nhìn ra, tuy cô ấy không nói gì, nhưng lúc nào cũng nỗ lực hơn người khác một chút.
Lần này, cảm giác ưu việt mà Lê Thanh Thanh luôn ôm lấy đã bị đánh vỡ hoàn toàn.
Hy vọng điều đó có thể khiến cô ấy tỉnh ra, trưởng thành thêm chút.
Cũng may, Lê Thanh Thanh hình như thật sự lĩnh ngộ được điều gì đó. Những ngày sau đó, cô ấy kiên định hơn rất nhiều, thậm chí còn âm thầm hỏi Lý Muội vài chiêu. Để tỏ lòng cảm kích, cô còn chia sẻ một phần công pháp lấy được từ Huyền Ý Môn cho Lý Muội.
Tết âm lịch, Lê gia rất xem trọng.
Đêm Giao Thừa, cả nhà gác lại hết thảy công việc và lời mời bên ngoài, quây quần ăn Tết vô cùng náo nhiệt.
Những tập tục truyền thống như dán câu đối đỏ, gói sủi cảo, đều tự tay mọi người cùng nhau làm.
Lê Vấn Bắc – với bản tính nghịch ngợm cố hữu – quyết định “phá cách”. Lợi dụng lúc mọi người không chú ý, anh ta lén gói vài cái sủi cảo nhân... mứt việt quất do chính tay mình làm.
Sủi cảo anh gói trông đẹp đẽ chẳng khác gì bình thường. Đến khi bị phát hiện, thì mẻ sủi cảo dị dạng đó đã bị anh lén trộn chung vào phần của người khác – hoàn toàn không thể phân biệt bằng mắt thường.