Lê Thanh Thanh bị mẹ túm lấy tai, mặt mũi nhăn nhó, vội vàng cầu xin:
"Mẹ ơi, mẹ nhẹ tay một chút! Con biết lỗi rồi, thiệt tình con biết sai rồi mà!"
Dù Hoắc Uyển đánh không mạnh, nhưng nhìn Lê Thanh Thanh là đủ biết bà đang rất giận.
Nếu con gái chỉ đơn giản đi chơi với bạn bè vài hôm không về thì cũng đành, dù gì con bé này nhìn yếu ớt vậy chứ từng sống một mình ở nước ngoài bao năm, cũng không đến nỗi không tự lo được. Nhưng cả nhà vẫn không khỏi lo lắng.
Vấn đề là, sau khi Yến Đông Nhạc báo tin rằng Lê Thanh Thanh đang ở bên cạnh Lê Kiến Mộc, cả nhà lại càng thêm bất an.
Ai cũng biết Lê Kiến Mộc có bản lĩnh, đi đến đâu cũng có thể an toàn trở về. Nhưng Lê Thanh Thanh thì khác, trước giờ chưa từng dính líu gì đến chuyện kỳ quái, năng lực lại bình thường, chỉ sợ còn chưa kịp giúp ai đã gặp nguy hiểm.
"Mẹ, con thật sự không cố ý đâu! Con chỉ sợ mọi người không cho đi nên mới không dám nói! Mà con cũng là Huyền Sư rồi nha, hiện giờ con rất giỏi, mẹ đừng lo linh tinh nữa. Con còn nguyên vẹn trở về mà, đúng không?"
Lê Thanh Thanh lúc đầu còn có chút cảm xúc bi thương, nhưng sau một trận "giáo huấn thân tình", tất cả u sầu đều bị đánh bay sạch. Giờ trong lòng chỉ còn mỗi cảm giác đau đớn do tình thương của mẹ tràn đầy… bằng tay chân.
Lê Kiến Mộc đứng cạnh nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi ngẩn ra. Đây là lần hiếm hoi cô thấy mặt "hung thần" của Hoắc Uyển.
Ở phía bên kia, Lê Trung Đình cười ha hả, vui vẻ nói:
"Nghe Đông Nhạc nói các con lên Hương Sơn, mấy ngày nay sao nơi đó lại đóng cửa? Mẹ con lo lắng lắm. Sáng nay lại không hiểu sao có một cột sáng lớn xuất hiện, trên mạng ồn ào cả lên, mẹ con lại càng lo thêm."
Lê Kiến Mộc liếc nhìn Yến Đông Nhạc một cái. Đúng là mồm miệng nhanh gớm.
Yến Đông Nhạc như cảm nhận được ánh mắt đó, khẽ ho một tiếng rồi nói:
"Cháu còn chút việc, không làm phiền cả nhà nghỉ ngơi nữa. Hôm khác cháu sẽ đến thăm. Tạm biệt chú."
Lê Trung Đình cười tươi tiễn anh ra cửa. Nhưng vừa quay đi, thì Lê Vấn Bắc lập tức nhào tới bên Lê Kiến Mộc, cười toe toét:
"Em gái, ở Hương Sơn có chuyện gì thú vị không? Cột sáng lúc sáng sớm là gì vậy? Trên mạng thì nói chẳng có gì, còn mấy chuyên gia thì…"
Lê Kiến Mộc vừa giải thích vừa đi vào nhà cùng Vấn Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/775.html.]
Lúc này, Lê Dịch Nam vẫn im lặng từ đầu đến giờ mới cau mày, nhìn ra cửa một lúc rồi quay sang Lê Kiến Mộc, lại nhìn cha mình.
Lê Trung Đình thấy con trai cứ đứng ngây ra, thắc mắc hỏi:
"Nghĩ gì mà thừ người ra vậy? Sao không vào nhà?"
"Cha," Lê Dịch Nam hạ giọng hỏi, "cha không thấy có gì lạ à?"
"Sao cơ?" – Lê Trung Đình cau mày.
"Yến Đông Nhạc ấy. Trước giờ quan hệ với nhà mình có tốt như vậy đâu? Con nhớ anh ta chẳng mấy khi đến nhà mình, chỉ thấy Thanh Thanh hay qua bên đó thôi. Vậy mà hôm nay lại gọi cha là 'chú' – cha có thấy là lạ không?"
Lê Dịch Nam cảm thấy có điều bất thường.
Đúng là hai nhà là hàng xóm, nhưng trước đây Yến Đông Nhạc rất ít xuất hiện. Cùng lắm cả năm gặp đôi ba lần. Thế mà dạo gần đây lại hay đến chơi, lúc thì tặng cua biển, lúc lại báo tin trước cả gia đình về tình hình Lê Kiến Mộc.
Rõ ràng, ngay cả người nhà cũng không biết Lê Kiến Mộc đi đâu, vậy mà anh ta thì biết rất rõ ràng.
Lê Trung Đình nghe vậy cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, cố gắng nhớ lại thay đổi trong thái độ của Yến Đông Nhạc thời gian gần đây.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Hay là do Thanh Thanh về nước, ông cụ Yến gia mới bảo cậu ta qua lại nhiều hơn, muốn sớm định ra hôn sự với cậu nhóc Chu gia?"
Cách giải thích này nghe cũng hợp lý, nhưng Lê Dịch Nam vẫn cảm thấy có gì đó không đúng… Dù sao thì lúc đó người nhà gọi vào ăn cơm, hai cha con cũng tạm gác lại nghi ngờ, bước vào nhà.
Về phần Lê Kiến Mộc, sau mấy ngày vất vả trên núi – khi thì khống chế người giấy ban đêm, khi thì cưỡi gió bay giữa trời – sau khi trở về nhà liền hoàn toàn "hóa sâu gạo".
Mỗi ngày ngoài ăn với ngủ ra thì bị Hoắc Uyển lôi đi thử quần áo, muốn làm gì khác cũng không được.
Hoắc Uyển nói rất đơn giản:
"Trên đời này tà ám không bao giờ hết, người cũng không thể cứu hết. Ngay cả Bồ Tát cũng còn có lúc ngủ gật, huống hồ là con. Bây giờ đang tết, bỏ hết mọi chuyện qua một bên đi, lo mà nghỉ ngơi cho tử tế."
Vậy là Lê Kiến Mộc nghe lời, hoàn toàn thả lỏng, chính thức trở thành người ăn không ngồi rồi trong mấy ngày tết.