"Người của Cổ gia có ý gì vậy? Chẳng lẽ là gia tộc ban đầu của Vọng Chân đại sư?"
"Động đến cả tính mạng gia tộc, đây là mối thù sâu như biển rồi còn gì?"
"Cổ gia? Lẽ nào là Cổ gia đó thật sao?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Cổ gia nào cơ? Trong Huyền Môn chưa từng nghe nói đến đại gia tộc nào họ Cổ cả, có ai biết rõ hơn không?"
"Suỵt, đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Cổ gia... ngày xưa từng là một trong những gia tộc hưng thịnh nhất. Đáng tiếc…"
Ngay lúc mọi người còn đang bàn tán, hình ảnh trong tâm kính lại bất ngờ biến đổi.
Ban đầu, Vọng Chân còn đang chiếm thế thượng phong trong trận quyết chiến với vong linh điểu thú. Vậy mà chỉ trong nháy mắt, sắc mặt ông ta chợt thay đổi, phun ra một ngụm m.á.u tươi rồi ngã ngồi dưới đất, ánh mắt hoang mang đề phòng nhìn quanh.
Tiếng gió gào, tiếng sấm rền rĩ vừa rồi cũng bỗng dưng biến mất không tung tích, đàn linh hồn điểu thú cũng không còn nữa. Không khí xung quanh trở nên im ắng đến rợn người, tĩnh lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Vọng Chân ngồi bất động trong cảnh giới mờ mịt đó, cả người như bị nỗi bất an bao trùm.
Mọi người theo dõi đến đây đều nín thở, trong lòng rối như tơ vò, ai nấy đều không ngừng suy đoán: Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Cùng thời điểm đó, trong ảo cảnh tru tà.
Sau khi vượt qua cánh cửa, đám đệ tử trẻ tuổi quả nhiên bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt. Vừa kinh ngạc trước năng lực tạo cảnh giới của Huyền Ý Môn, vừa dè chừng quan sát xung quanh, nét mặt ai nấy đều căng thẳng cực độ.
Bọn họ không dám quên — đây là cửa ải bắt quỷ.
Không gian trước mắt âm u dị thường, ánh sáng mờ nhòe phân cực, tia chớp le lói sau rặng núi xa xăm, con đường đá dưới chân gồ ghề. Từng đốm ma trơi trôi lững lờ qua đỉnh đầu, hòa với tiếng vọng văng vẳng như tiếng quỷ khóc sói tru, lại như tiếng trẻ con nỉ non, hay lời ai đó đang ngân nga mê hoặc.
"Chuyện quái gì vậy... chỗ này rốt cuộc là nơi nào? Rùng rợn đến thế cơ à?"
"Mẹ ơi... tôi đâu phải người tu luyện bắt quỷ, chỉ biết chút bói toán tầm thường thôi, không có giá trị vũ lực gì hết, cứu mạng! Tôi muốn rút lui!"
"Bây giờ tự sát có được tính là bỏ thi không? Tôi không ngại thua đâu, nhưng tôi sợ mấy thứ quỷ quái này!"
"Đồ phế vật! Giờ các ngươi không chỉ đại diện bản thân, mà còn mang danh dự của cả sư môn! Cắn răng mà chịu đựng cho tôi!"
"Nhưng mà… chưởng môn Vọng Chân chỉ nói là không c.h.ế.t thật thôi, ai biết có để lại tổn thương tâm trí hay không? Nhỡ đâu bước ra khỏi ảo cảnh lại thiếu tay thiếu chân, thậm chí bị phế tu vi thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/756.html.]
Những lời ấy khiến không ít người vốn định tự sát do sợ hãi cũng phải cứng rắn nuốt xuống, lấy hết dũng khí tiếp tục tiến về phía trước, dù trong lòng vẫn run rẩy.
"Vậy... chúng ta đi cùng nhau đi, người đông thế mạnh, có khi còn an toàn hơn."
Lời đề nghị này lập tức khiến vài kẻ cười khẩy châm biếm.
Một số đệ tử đến từ các đại tông môn liếc mắt khinh thường, rút pháp khí ra rồi sải bước bỏ đi một mình, chẳng thèm quan tâm đến mấy kẻ yếu ớt kia. Bọn họ vào đây là để lập công, để đứng đầu cửa ải bắt quỷ, làm gì có chuyện tụ tập kéo bè với đám cùi bắp!
Thế là nhóm người bước vào ảo cảnh nhanh chóng chia thành nhiều nhóm nhỏ, tản ra mỗi người một hướng.
Có vài kẻ không rời đi, vẫn cố tình ở lại trong đám đông, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
"Người của Lê gia đâu rồi?"
"Giết sư huynh của ta, ta phải cho con nhóc thối kia nếm mùi lợi hại!"
"Hừ, g.i.ế.c không được Lê Kiến Mộc thì chẳng lẽ đến Lê Thanh Thanh mà cũng không g.i.ế.c nổi sao?"
"Hôm nay nhất định phải khiến nó trở thành kẻ đầu tiên bị loại!"
Đáng tiếc, dù bọn họ tìm tới tìm lui cũng chẳng thấy bóng dáng Lê Thanh Thanh đâu cả. Trong khung cảnh mịt mù xa lạ này, họ đành tạm từ bỏ, chuyển sang đi săn quỷ trước.
Đợi cho đến khi tất cả đã rời đi, sau một tảng đá lớn mới có một cái đầu nhỏ rụt rè thò ra.
"Tiểu thư Lê, người ta đều đi cả rồi, an toàn rồi." Chu Tiền Tiền nhỏ giọng nói.
Lê Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, giọng đầy bất mãn:
"Tôi biết ngay mà! Mấy kẻ đó chắc chắn sẽ tìm tôi gây chuyện."
"Còn Lê Kiến Mộc... thật không biết điều chút nào. Tôi đã nói tôi không muốn vào rồi mà vẫn cứng đầu đá tôi vào đây. Nói là bắt quỷ, tôi còn chưa bị người ta bắt là may mắn lắm rồi."
Chu Tiền Tiền lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ tiểu thư định thế nào? Không thể cứ trốn mãi ở đây được, đúng không?"
Lê Thanh Thanh cũng chẳng biết trả lời sao, nhưng nhìn thấy Chu Tiền Tiền có vẻ muốn rời đi, trong lòng cô ấy cũng nhẹ nhõm không ít. Cô ấy đưa tay sờ chiếc khăn lụa trên cổ, rồi khoát tay nói:
"Không sao đâu. Dù sao thì cũng chẳng c.h.ế.t thật, anh cứ đi đi. Anh còn phải tiếp tục thi đấu mà. Tôi ngồi nghỉ ở đây một lúc, tránh bị ai đó tìm được thì phiền."