Thế nhưng, yêu vật mà Vọng Chân vừa gọi là vô cùng hung ác lại chẳng có lấy nửa phần sức phản kháng. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả đều lần lượt bị bắt giữ.
Đối mặt với sự nghi hoặc lộ rõ trong ánh mắt mọi người, Vọng Chân chỉ trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó cười cười, tìm đại một lý do giải thích:
“Có lẽ do phá vỡ phong ấn và trấn áp đã tiêu hao quá nhiều linh lực, nên giờ đây đám yêu vật đều trở nên cực kỳ suy yếu.”
Lý do ấy, nghe thì hợp tình hợp lý, nhưng gương mặt Vọng Chân lại khiến người ta không khỏi sinh nghi.
Chẳng bao lâu, mọi yêu tà đều bị xử lý ổn thỏa. Vọng Chân vội vàng rời khỏi để tiếp tục xử lý hậu quả, dáng vẻ có phần hấp tấp. Đám người xung quanh cũng không muốn dây dưa thêm, liếc nhìn Lê Kiến Mộc một cái rồi nối đuôi nhau rời khỏi đại điện.
Đi sau cùng chính là Hoa trưởng lão. Lê Kiến Mộc lặng lẽ liếc ông ta một cái, khóe môi khẽ nhếch, gật đầu rất khẽ đến mức gần như không thể nhận ra.
Ngay khi người cuối cùng vừa đi khỏi, Lê Thanh Thanh đã từ ngoài lao vào, lo lắng hỏi:
“Lê Kiến Mộc, chị không sao chứ? Em nghe nói đại điện của Huyền Ý Môn bị sập, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chị không bị thương chứ?”
“Chị không sao.” Lê Kiến Mộc lắc đầu.
Nghe vậy, Lê Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, giọng nói nhỏ đi:
“Vậy thì tốt rồi. À đúng rồi, em còn nghe người ta nói, tối qua có rất nhiều người chết, mà hung khí lại là dây đằng. Họ… có phải đang cố ý đổ oan cho chị không?”
Lê Kiến Mộc khẽ lắc đầu.
Quả thật có người muốn gán tội danh đó lên đầu cô. Tiếc là còn chưa kịp hành động thì Hoa trưởng lão đã không kìm được mà ra tay trước. Một khi ông ta đã bộc phát, người khác cũng không thể chen vào tiếp tục tính toán. Huống hồ, đại điện lại sập xuống, yêu vật tràn ra, ai ai cũng bận bịu ứng phó, không còn thời gian hay tâm trí nào để nhằm vào cô nữa.
Cứ như vậy lại là chuyện tốt.
“Thế thì tốt rồi, không ai đổ oan cho chị thì tốt.” Lê Thanh Thanh lại thở ra nhẹ nhõm, rồi hơi do dự hỏi tiếp: “Lê Kiến Mộc… hay là chúng ta về nhà đi? Em luôn cảm thấy đại hội giao lưu này có gì đó không đúng. Rõ ràng là luận bàn học hỏi, nhưng lại cứ như có người cố tình nhắm vào chị vậy.”
Hôm qua thì kéo cả ông chủ Trần tới, đêm qua lại c.h.ế.t một loạt người… mùi âm mưu quá rõ ràng rồi.
Dù sao thì mục đích cô đến đây cũng chỉ là để tìm vài quyển sách. Giờ đã lấy được, thật sự chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở lại. Dĩ nhiên, cô còn muốn tranh thủ kéo luôn Lê Kiến Mộc rời khỏi cùng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/752.html.]
Nhưng Lê Kiến Mộc lại khẽ lắc đầu, rồi xoay người vào trong phòng, lát sau quay ra với một chiếc khăn lụa tinh xảo trong tay. Phía đuôi khăn còn thêu một chiếc lá cây màu xanh biếc, nhìn rất đẹp mắt.
Lê Thanh Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra ngay: “Đây chẳng phải là khăn tay hôm qua người của Thêu Thục tặng sao?”
Hôm qua sau khi kết thúc hai trận tỉ thí, dù trận thứ hai có phần không mấy vui vẻ, nhưng người của Thêu Thục vẫn giữ đúng lời, mang quà lên núi tặng từng người. Ai cũng nhận được một chiếc khăn tay thủ công như thế.
Không nói không rằng, Lê Kiến Mộc liền buộc chiếc khăn đó vào cổ Lê Thanh Thanh.
Lê Thanh Thanh vội vàng lên tiếng: “Em cũng có khăn tay mà, anh ta cũng tặng cho em một cái giống y chang.”
“Không giống nhau.” Lê Kiến Mộc lạnh nhạt đáp.
“Khác chỗ nào chứ? Cùng là khăn, chỉ khác màu sắc với hoa văn chút thôi mà.”
Lê Kiến Mộc không nói thêm, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái. Một ánh mắt thôi cũng đủ khiến Lê Thanh Thanh nuốt hết lời định nói. Cô như bị thôi miên, mặc cho Lê Kiến Mộc buộc khăn vào cổ mà không chút phản kháng.
“Trên núi gió lớn, em đừng tháo ra.”
Lê Thanh Thanh đảo mắt một vòng, cười ha ha: “Chị yên tâm, đây là khăn lụa tình yêu chị tặng cho em, em nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận!”
Khóe miệng Lê Kiến Mộc khẽ nhếch.
[Khăn lụa tình yêu cái rắm… lạnh như thế này khăn lụa có chắn nổi gió đâu, đã vậy còn là của người khác tặng, đúng là giỏi bịa chuyện để vui.]
Lê Thanh Thanh làm bộ như không nghe thấy gì, vẫn cười toe toét.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
“Lê Kiến Mộc, bao giờ thì chúng ta xuống núi về nhà? Lúc trước tính ở ba ngày, giờ đã qua bao nhiêu ngày rồi, cha mẹ chắc lo lắng lắm.”
Lê Kiến Mộc giơ tay chỉnh lại khăn cho cô, giọng nhẹ nhàng: “Sắp rồi.”
Buổi chiều hôm đó, đám yêu vật bị bắt vào buổi sáng đều được sắp xếp ổn thỏa. Không ai biết cụ thể là được xử lý như thế nào, chỉ biết đến khi trời vừa sáng, Huyền Ý Môn lại trở nên sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ngoại trừ đại điện ban đầu đã sụp, những nơi khác đều không hề tổn hại.
Tới hoàng hôn, đệ tử của Huyền Ý Môn xuất hiện, tuyên bố đại hội giao lưu sẽ tiếp tục như thường. Nhưng trong lòng những người đang ở sân nhỏ bên phía Lê Kiến Mộc, ai nấy đều có chút hoang mang khó hiểu.