Vọng Chân làm chưởng môn Huyền Ý Môn đã nhiều năm, danh vọng vững chắc, hiếm có ai dám nghi ngờ. Nhưng hiện giờ, tình thế đã khác. Có người thấp giọng nhắc nhở:
"Lê đại sư, cẩn thận vẫn hơn."
Lê Kiến Mộc nghe vậy, mỉm cười đáp lại:
"Cảm ơn."
Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, người của Cục Đặc Sự lần lượt rời đi một nhóm, lại xuất hiện một nhóm khác. Cô âm thầm quan sát, thật sự muốn nhìn xem trong cái môn phái huyền học này, rốt cuộc còn bao nhiêu kẻ chưa từng dính dáng đến tà ám.
Đêm buông xuống, tĩnh mịch bao trùm khắp nơi.
Vọng Chân vội vã tiến vào cấm địa sau núi của Huyền Ý Môn.
"Bái kiến chưởng môn!"
Mấy người trông giữ thấy ông ta thì cúi đầu hành lễ, nhưng Vọng Chân không đáp lời, cũng chẳng ngoái đầu lại.
Cửa đá vừa mở, từ trong truyền ra từng tiếng gầm rú khàn đặc, phá vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya.
Ông ta cau mày, lập tức đóng cửa lại.
"Số mấy đang gào vậy?"
"Vẫn là số 232. Không hiểu vì sao dạo gần đây nó đột nhiên trở nên hung hãn."
Vọng Chân khẽ cười lạnh:
"Nhiều năm như vậy, đúng là vẫn còn sức lực."
"Chưởng môn có muốn đích thân xem không?"
Vọng Chân trầm mặc một lúc, lắc đầu:
"Thêm chút hình phạt, để nó câm miệng một thời gian. Dạo này Cục Đặc Sự bắt đầu lớn mạnh, không biết bao giờ sẽ mò đến. Không thể để bị họ phát hiện."
"Dạ."
Nói xong, ông ta quay người rời đi, hướng tới nơi phát ra tiếng gào rú khác.
Vọng Chân dừng lại trước một căn phòng nhỏ, bên trong trống rỗng, lạnh lẽo đến thấu xương. Giữa chính đường là một khối phù điêu cao lớn, khí tức tà dị, khiến người ta sinh ra nỗi sợ từ tận đáy lòng.
Ông ta "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống.
"Lão tổ, đệ tử bất lực. Đệ tử từng ra tay, nhưng tu vi của Lê Kiến Mộc kia sâu không lường được, không thể địch lại. Khẩn cầu lão tổ ra tay!"
Phù điêu khẽ run, tỏa ra ánh sáng đỏ âm u, mang theo áp lực sắc bén như lưỡi dao, khiến người ta không thể thở nổi.
Vọng Chân bị ép cúi sát xuống đất, cả sống lưng run rẩy, nhưng không dám thốt ra một lời nào. Trong lòng ông ta, sợ hãi chiếm trọn, không dám có nửa phần phản kháng.
"Đúng là vô dụng."
Một giọng nói trào phúng lạnh lẽo vang lên từ phù điêu.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Vọng Chân, ông ta vội vàng lên tiếng, như thể muốn chuộc tội:
"Lão tổ bớt giận! Đệ tử còn một chuyện muốn bẩm báo. Khi Lê Thanh Thanh tiến vào Tàng Thư Các, nơi đó liền phát sinh dị tượng. Đệ tử nghi ngờ… cô ta mới là người mà lão tổ đang tìm!"
Ánh sáng đỏ trên phù điêu chớp lóe liên tục, nhưng không phát ra âm thanh.
Vọng Chân không dám ngẩng đầu, chỉ biết gồng mình chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/748.html.]
Một lúc sau, giọng nói kia lại vang lên:
"Đã biết."
"Lão tổ… vậy đệ tử nên làm gì tiếp theo?" Vọng Chân dè dặt hỏi.
Phù điêu trầm mặc, rồi mới chậm rãi thốt ra từng chữ:
"Diệt Lê Kiến Mộc trước."
Vọng Chân lập tức rời khỏi cấm địa, bí mật triệu tập một vài người trong các môn phái có quan hệ thân thiết.
Những người này vốn như châu chấu cùng dây, ngày thường luôn đấu đá với nhau, nhưng nay lại tụ họp, cãi cọ kịch liệt.
May mà Vọng Chân đã sớm hạ kết giới, bằng không động tĩnh lớn thế này đã kinh động khắp núi.
"Chuyện này không thể làm ầm lên, tôi cũng chỉ là để phòng bất trắc thôi!"
"Chứ có phải thật sự muốn lấy mạng bọn họ đâu, chỉ là tạm thời câu hồn giữ lại!"
"Chúng tôi là Huyền Ý Môn, chẳng lẽ các vị còn không tin sao? Giao tình bao nhiêu năm rồi mà!"
"Yên tâm, nơi đó là chí bảo của Huyền Ý Môn, chỉ cần Lê Kiến Mộc bước vào, tuyệt đối không có đường ra!"
"Nếu không, các vị muốn trực tiếp giao đấu với Lê Kiến Mộc sao? Dù chúng ta hợp lực có thể thắng, nhưng Huyền Ý Môn chúng tôi thì sao? Thủ đô thì sao? Chẳng lẽ lại để lão tổ tái xuất lúc này?"
"Lão tổ? Vẫn chưa đến thời điểm đó!"
Cuối cùng, không ai biết bọn họ âm mưu điều gì, chỉ thấy đến tận nửa đêm, mới lần lượt tản đi.
Lúc này, tuyển thủ số 16 của Song Phong Hội đang nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên cảm thấy bất an.
Hình ảnh bị tra tấn ban ngày vẫn còn ám ảnh trong lòng, khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
Trực giác của một tu sĩ huyền môn mạnh mẽ cảnh báo nguy hiểm cận kề.
Hắn mở mắt —
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Trong căn phòng tối tăm, chẳng rõ từ khi nào đã có thêm một bóng người.
Người đó đứng ngay trước mặt hắn, lặng lẽ như bóng đêm.
Hắn kinh hãi lùi lại:
"Ngươi… ngươi là ai?"
Người nọ không đáp, chỉ nhẹ nhàng vung tay, một sợi dây đen lao tới siết chặt cổ hắn.
"Rắc." Một tiếng giòn tan vang lên.
Hơi thở vụt tắt.
Đêm khuya, âm thanh tương tự vang vọng khắp nơi.
Từng sinh mạng bị thu hoạch trong im lặng, không ai kịp kêu cứu, càng không có đường phản kháng.
Lê Kiến Mộc chợt mở mắt.
Tai khẽ động.
Vong hồn. Máu đổ. Sát ý trùng thiên.