Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 697

Cập nhật lúc: 2025-04-17 03:03:13
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người mang gương mặt Lê Kiến Mộc lao vào nhau như hai cơn lốc, quyết không khoan nhượng. Nhưng hành lang quá chật hẹp, không gian hạn chế khiến cả hai không thể phát huy toàn bộ thực lực.

Tiếng ầm ầm va chạm vang dội giữa những chiêu thức, khiến bức tường xung quanh dần xuất hiện những vết nứt đáng sợ.

Cũng đúng lúc đó, Tiêu Tề đột nhiên nghe thấy tiếng "răng rắc" rất nhỏ bên tai.

Hai người mang hình dáng Lê Kiến Mộc đồng loạt biến sắc, đồng thanh hét lên:

"Chạy mau!"

Tiêu Tề lập tức hiểu ra điều gì, quay đầu bỏ chạy khỏi hành lang của căn nhà trệt nhỏ. Vừa mới thoát ra ngoài vài bước, sau lưng liền vang lên loạt tiếng "rầm rầm rầm" liên tiếp, toàn bộ căn nhà sụp đổ trong nháy mắt.

Bụi đất cuộn lên mù mịt, Tiêu Tề ho sặc sụa, không ngừng quạt tay trước mũi. Anh nheo mắt nhìn về đống đổ nát, lo lắng gọi lớn:

"Đại sư! Lê đại sư!"

"Ở đây." – Một người từ trong đống đổ nát bước ra.

"Đừng lo, tôi không sao." – Một người khác cũng chậm rãi xuất hiện.

Tiêu Tề đứng bất động, mồ hôi lạnh lăn xuống trán. Anh nhìn hai người trước mặt, trong lòng tràn ngập hoang mang.

Rất tệ… Lần này, thật sự không phân biệt được ai mới là Lê Kiến Mộc thật.

Hai "Lê Kiến Mộc" liếc nhau, ánh mắt lập tức lóe lên lửa giận, lại xách kiếm lao vào nhau, trận chiến còn dữ dội hơn trước. Bây giờ không bị giới hạn trong không gian chật hẹp, cả hai trực tiếp bay lên không trung, linh kiếm phát ra từng luồng sáng chói mắt khiến Tiêu Tề chỉ biết ngửa cổ mà nhìn, cố gắng phân biệt.

Anh ta chăm chú quan sát, đến mức không nhận ra rằng phía sau mình đã xuất hiện thêm một người nữa.

Người đó khoanh tay, đứng ung dung dựa vào thân cây, khóe môi nhếch lên cười đầy mỉa mai:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Hai cái tà ảnh này đánh hăng ghê. Diễn thế này chắc bán vé cũng kiếm được hai tệ."

Tiêu Tề giật mình quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch khi nhìn rõ gương mặt quen thuộc kia.

"Cô… cô là Lê Kiến Mộc?"

Người kia cười khẽ, hơi nghiêng đầu, ánh mắt tinh quái:

"Đội trưởng Tiêu, tôi tưởng anh là cảnh sát tinh anh chứ? Ngay cả tôi cũng không nhận ra sao?"

Tiêu Tề vô thức lùi về sau hai bước. Cả ba người… đều giống hệt nhau, giống đến nỗi anh ta không dám chắc bất kỳ ai là thật.

Hai người đang đánh nhau trên không trung cũng chú ý đến sự xuất hiện của "người thứ ba", lập tức dừng tay, bay xuống đất. Ba người Lê Kiến Mộc đứng thành hình tam giác, cảnh giác nhìn nhau, đồng thời kín đáo dò xét qua từng ánh mắt, từng cử động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/697.html.]

Sau một hồi giằng co căng thẳng, ánh mắt cả ba đều đồng loạt dừng lại trên người Tiêu Tề.

Một người trong số đó lên tiếng trước, giọng đầy kiên định:

"Tôi biết rồi, đây là một trận pháp huyễn thuật. Người duy nhất có thể phá giải là anh, Tiêu Tề. Chỉ có anh mới nhận ra được tôi là thật, chỉ cần vậy, chúng ta mới có thể thoát khỏi đây."

Cô ta dừng lại một lát rồi chậm rãi nói tiếp:

"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở hiện trường vụ tai nạn xe."

Tiêu Tề giật mình, đôi mắt chợt sáng lên.

Người thứ hai nhướng mày, bước tới một bước:

"Đội trưởng Tiêu, hôm đó món xào ăn ngon không? Cảnh sát Dư còn gọi thêm món sườn xào chua ngọt cho tôi. Anh muốn thử không?"

Tiêu Tề hơi sững người. Chuyện nhỏ như vậy cũng biết, lẽ nào cô ấy mới là thật?

Lúc này, người thứ ba – người vừa mới xuất hiện – nhẹ nhàng lắc đầu:

"Không đúng đâu. Trận pháp huyễn thuật có thể đọc được ký ức của anh, cho nên bọn họ biết rất rõ những gì từng xảy ra giữa chúng ta. Ví dụ như chuyện anh và Dư Tiểu Ngư từng nằm trong quan tài ở thôn Cây Liễu, tôi cũng có thể kể lại. Nhưng như vậy không chứng minh được gì cả."

Tiêu Tề im lặng, đưa tay xoa mặt, cố gắng giữ tỉnh táo. Ba người đều có thể kể lại những chi tiết từng trải qua với anh – rõ ràng không thể dùng lý trí để phân biệt.

Anh ta nhìn người số ba, hỏi:

"Vậy cô nói xem, tôi nên phân định bằng cách nào?"

Cô ta nhìn thẳng vào mắt anh, khóe miệng khẽ cong lên, giọng đầy khích lệ:

"Giao cho trái tim của anh. Cảm nhận bằng trực giác. Tiêu Tề, anh là cảnh sát, anh có bản lĩnh và trực giác hơn người. Tôi tin anh. Chỉ cần anh thật sự tĩnh tâm, nhất định sẽ nhận ra được đâu là tôi."

Ánh mắt cô tĩnh lặng mà kiên định, khiến lòng Tiêu Tề dần được trấn an. Anh hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại. Từng hình ảnh, từng khoảnh khắc anh và Lê Kiến Mộc ở bên nhau lần lượt lướt qua trong tâm trí – từ lúc lần đầu chạm mặt, những lần cùng phối hợp điều tra, đến những câu chuyện nhỏ nhặt tưởng chừng không ai để ý…

Chỉ vài giây sau, anh mở mắt, đôi mắt rõ ràng và đầy quyết đoán nhìn về phía Lê Kiến Mộc số ba.

"Lê đại sư," – anh cất giọng chắc nịch – "Tôi tin tưởng cô."

Cô mỉm cười, ánh mắt sáng rỡ.

Cùng lúc đó, hai người còn lại đồng loạt biến sắc.

"Tiêu Tề… anh—"

"Đội trưởng Tiêu! Anh chọn sai rồi!"

Loading...