Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 600

Cập nhật lúc: 2025-04-09 15:36:20
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thường ngày cả nhà ăn sáng không đồng bộ, có người còn không ăn. Sáng nay ai cũng ăn muộn, lại có người ăn nhiều… nên bây giờ đồ ăn chẳng còn lại bao nhiêu.

Trong nồi chỉ còn một bát cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo.

Mà Mộc Mộc nhà bà thì… ai cũng biết, sức ăn không phải dạng vừa.

Giờ nấu lại thì lâu, Mộc Mộc chắc chắn rất mệt, không đợi nổi.

Hoắc Uyển quay đầu nhìn sang Lê Niên Tây một cái.

Bà bưng bát cháo đặt lên bàn trước mặt Lê Kiến Mộc, sau đó nhanh tay gom hết phần bánh quẩy nhỏ, trứng chiên và lạp xưởng của Lê Niên Tây đẩy sang cho em gái.

“Tây Tây à, con ăn gần hết rồi, chắc cũng no rồi ha? Mấy món này nhường cho em gái con ăn trước đi, lát nữa mẹ nấu lại cho con.”

Lê Niên Tây: “…”

Nói ra thì… bình thường đồ ăn dư thừa là kêu anh ta ăn.

Giờ đồ ăn ít, lại bảo anh ta nhường?

Lê Kiến Mộc nhịn cười, nhìn anh trai:

“Anh ba…”

“Không sao, em ăn đi.” Lê Niên Tây đáp, rồi đứng dậy đến tủ lạnh lấy sữa chua và trái cây.

Vừa lấy xong, anh quay đầu hỏi thêm:

“Mộc Mộc, em có ăn sữa chua không?”

"Sáng sớm mới lấy ra từ tủ lạnh, lạnh đến mức nào cũng kệ con, tự ăn là được. Mộc Mộc là con gái, không thể ăn nhiều đồ lạnh." – Hoắc Uyển vừa nói vừa đẩy chén cơm về phía con gái.

Lê Niên Tây nhìn cảnh tượng ấy, không nhịn được bật cười rồi lắc đầu.

Sau khi dặn dò con trai, Hoắc Uyển lại quay sang nhìn Lê Kiến Mộc, nét mặt dịu dàng như nước:

"Mộc Mộc mau ăn cơm đi, ăn xong thì về phòng ngủ một lát. Trưa nay mẹ sẽ nấu nạm bò hầm cho con nhé? Món này mẹ nấu cũng rất ngon đấy."

"Vâng ạ." – Khóe môi Lê Kiến Mộc khẽ cong lên, ánh mắt hiện rõ sự mềm mại.

Cô nhìn ánh mắt dịu dàng của mẹ, tim cũng như mềm theo. Nhưng ngay sau đó, hình ảnh bà cụ kia và Lê Hoa Nhi chợt hiện lên trong đầu, rồi lại là Văn Nhân và mẹ cô ấy.

Huyết mạch – đúng là một thứ gắn kết kỳ diệu.

Có những người vì định kiến và lễ giáo mà có thể ghét bỏ chính huyết thống của mình đến tận xương tủy. Nhưng cũng có người, dù đối địch cả thiên hạ, dù đánh mất tất cả, vẫn chỉ mong đổi lấy một gia đình yên ổn, người thân được sống hạnh phúc.

Nhân tính, thật sự là thứ vừa phức tạp lại vừa khó đoán.

"Mộc Mộc hôm nay làm sao thế? Cứ nhìn mẹ mãi như vậy?" – Hoắc Uyển ngẩng đầu hỏi, giọng đầy tò mò.

Lê Kiến Mộc hoàn hồn, rồi mỉm cười:

"Hôm nay mẹ xinh đẹp lắm."

"Thế ngày thường không xinh đẹp à?" – Hoắc Uyển cố ý trêu.

Cô nghiêng đầu như đang suy nghĩ thật sự, rồi trả lời:

"Hôm nay đặc biệt xinh đẹp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/600.html.]

Hoắc Uyển bật cười, đôi mắt cong cong như sắp híp lại thành một đường thẳng. Bà vẫn giữ nguyên nụ cười ngây ngô ấy mãi cho đến khi Lê Kiến Mộc ăn xong và lên lầu nghỉ ngơi.

Thấy mẹ mình cứ ngồi ngẩn người, Lê Niên Tây giơ tay vẫy vẫy trước mặt bà:

"Mẹ? Mẹ đang nghĩ gì thế?"

Hoắc Uyển giật mình hoàn hồn, vội đứng dậy, tay sờ nhẹ lên mặt rồi hỏi:

"Này, Tây Tây, con có thấy hôm nay mẹ có gì khác không?"

Lê Niên Tây nhìn bà từ đầu đến chân, rồi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu:

"Không phải vẫn như mọi ngày sao mẹ?"

Hoắc Uyển liền xụ mặt, lườm con trai một cái:

"Đúng là giống y hệt cha con, ngốc c.h.ế.t đi được!"

Lê Niên Tây: "…"

Đây là lý do khiến anh không được ăn trứng chiên và lạp xưởng sao?

Lê Kiến Mộc ngủ một giấc đến tận trưa. Hoắc Uyển đã gọi điện từ trước, nên đến bữa cơm trưa, cả Lê Dịch Nam và Lê Trung Đình đều về nhà dùng bữa. Duy chỉ có Lê Thanh Thanh không có mặt, nghe nói cô ấy đi hẹn hò với bạn trai.

Sau bữa trưa, Lê Kiến Mộc lên lầu, thuận tay bố trí một kết giới đơn giản trong phòng rồi mở ba lô ra.

Từ trong ba lô, cô lấy ra một khúc gỗ nhỏ và một túi thơm.

Sau đó cô đổ người giấy và ngọc thạch từ túi thơm ra, rồi nhanh chóng giải phong ấn trên đó.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Một làn khói nhàn nhạt tỏa ra từ viên ngọc thạch, bao phủ lấy người giấy, khiến nó như đón gió mà căng phồng lên, rồi nhanh chóng biến thành một hình người.

Hình người vừa hiện thân, chân vừa chạm đất đã loạng choạng rồi ngã xuống, sắc mặt trắng bệch như sắp c.h.ế.t đến nơi.

Lê Kiến Mộc chỉ liếc nhìn ông ta một cái, rồi tiếp tục mở phong ấn trên khúc gỗ, thả người bên trong ra.

Vừa nhìn thấy trong phòng có thêm một người, Bách Phong còn chưa kịp phản ứng thì đã thốt lên theo bản năng:

"Lưu đại sư…"

Lưu Hoài quay đầu lại, vừa nhìn thấy bộ dạng suy yếu của Bách Phong thì lập tức sững người, hoảng hốt:

"Bách Phong đại sư…"

Lê Kiến Mộc thản nhiên ngồi xuống ghế, khoanh tay nói:

"Tốt lắm, xem ra hai người cũng quen biết nhau."

Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy ngập ngừng. Bách Phong chỉ mím môi im lặng, còn Lưu Hoài vội vã lắc đầu:

"Không… không quen, không quen chút nào."

Lê Kiến Mộc bật cười khẽ, không thèm giấu vẻ mỉa mai.

Lưu Hoài cắn môi, giọng nói lắp bắp:

"Chỉ… chỉ là từng có chút tiếp xúc. Từng nghe danh Bách Phong đại sư, chứ thực ra cũng chưa…"

Loading...