Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 57

Cập nhật lúc: 2025-03-13 11:07:49
Lượt xem: 1

Đại học Bắc Thành là một ngôi trường danh giá với bề dày lịch sử trăm năm. Nơi đây không chỉ là niềm mơ ước của vô số sinh viên mà còn sở hữu khuôn viên rộng lớn, cổng trường hoành tráng đầy khí thế. Đặc biệt trong những ngày này, khi tân sinh viên nhập học, khắp nơi đều tràn ngập sức sống và hơi thở thanh xuân.

Nhờ có Chu Soái dẫn đường, Lê Kiến Mộc nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhập học và được đưa đến khu ký túc xá.

Phòng của cô nằm ở tầng ba.

Ký túc xá không có thang máy, tất cả hành lý đều phải tự mình khuân lên.

Lê Kiến Mộc một tay xách vali lớn, chậm rãi bước lên từng bậc thang, còn Chu Soái thì chật vật kéo vali nhỏ hơn theo sau. Đến khi đặt chân đến cửa phòng, anh ta đã thở hồng hộc, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Lê Kiến Mộc nhìn anh ta, bất đắc dĩ nói:

"Em đã bảo là tự mang được rồi."

Chu Soái vừa lau mồ hôi vừa kiên quyết:

"Không được! Đây là tôn nghiêm của đàn ông!"

Lê Kiến Mộc lắc đầu cười nhẹ, sau đó đẩy cửa bước vào ký túc xá.

Ký túc xá của đại học Bắc Thành được thiết kế dạng giường tầng, phía trên là chỗ ngủ, phía dưới là bàn học, mỗi phòng có năm người.

Khi cô vào, trong phòng đã có một chiếc giường được sắp xếp gọn gàng, còn một giường khác thì có người đang dọn dẹp đồ đạc.

Nghe tiếng động, cô gái đang sắp xếp đồ trên bàn quay lại.

"Ừm, chào cậu."

Đó là một cô gái nhỏ nhắn, nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh trông rất đáng yêu.

Lê Kiến Mộc chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể cảm nhận được sự đơn thuần, lạc quan và thiện lương tỏa ra từ cô bạn này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/57.html.]

Trên môi cô khẽ nở nụ cười nhẹ:

"Chào cậu."

“Ừm, cậu trông thật xinh đẹp.”

Cô gái nhỏ trước mặt lộ ra ánh mắt si mê, chăm chú nhìn Lê Kiến Mộc. Nhận ra bản thân thất thố, cô lập tức đỏ mặt, bối rối giơ tay lên vẫy chào:

“Chào cậu chào cậu! Mình tên là Trịnh Linh, là bạn cùng phòng của cậu.”

Lê Kiến Mộc khẽ cười, gật đầu đáp lại:

“Mình là Lê Kiến Mộc.”

“Lê Kiến Mộc…” Trịnh Linh lặp lại cái tên một cách cẩn thận, như muốn khắc ghi vào lòng. Sau đó, cô nhanh chóng chỉ vào chiếc giường bên cạnh mình, hớn hở nói: “Tiểu Lê, cậu chọn giường này đi! Như vậy chúng ta có thể gần nhau hơn, mà vị trí này cũng yên tĩnh nữa.”

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

“Được.”

Lê Kiến Mộc không phản đối, đặt hành lý xuống giường rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Lúc này, cửa phòng lại vang lên tiếng lộc cộc của bánh xe vali. Trịnh Linh quay đầu nhìn, lúc này mới nhận ra còn một người nữa đang đứng trước cửa. Cô chớp mắt nhìn người con trai cao lớn đẩy hành lý vào, không khỏi trầm trồ:

“Tiểu Lê, đây là anh trai cậu sao? Gen nhà cậu tốt quá, ngay cả anh trai cũng đẹp trai như vậy.”

“Đàn em, em nhận nhầm rồi.” Người nọ bật cười, giọng nói mang theo chút trêu chọc, “Anh là đàn anh của các em.”

Nói rồi, anh ta nghiêng người nhìn về phía Lê Kiến Mộc, cười tươi như gió xuân tháng ba:

“Đàn em, anh đã giúp em mang đồ tới rồi, chúng ta thêm WeChat đi. Sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ tìm anh.”

Chu Soái một đường ân cần, chẳng qua cũng chỉ vì muốn có được phương thức liên lạc.

Lê Kiến Mộc không quá để tâm, cũng không từ chối, tiện tay quét mã.

Loading...