Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 469

Cập nhật lúc: 2025-03-30 11:07:00
Lượt xem: 39

Cô dừng một chút, rồi tiếp lời:

"Nhưng nếu làm vậy, chồng cô sẽ hận cô đến tận xương tủy. Vậy nên… quan trọng là cô có dám ra tay hay không."

Ánh mắt cô thoáng lóe lên một tia sắc bén.

Có nhiều người, dù bị tổn thương sâu sắc, vẫn không thể dứt khoát xuống tay với kẻ đã phản bội mình, chỉ vì trong lòng vẫn còn vương vấn chút tình cảm.

Nhưng Hứa San không do dự dù chỉ một giây.

Cô ấy lập tức gật đầu, đôi mắt sáng lên đầy quyết tâm:

"Có thể! Lê đại sư, nếu thật sự làm được, đừng nói là 200 vạn, kể cả toàn bộ tài sản sau khi ly hôn, tôi cũng sẵn sàng đưa cho cô! Tôi chỉ cần Tiểu Bảo!"

Lê Kiến Mộc nhún vai, không nói gì thêm.

Sau đó, trên đường trở về, cô gọi điện cho Lê Dịch Nam, nhờ anh ta giúp tìm luật sư.

Lê gia có cả một đội ngũ luật sư danh tiếng, mỗi năm đều chi một khoản không nhỏ để duy trì. Những người này đều là chuyên gia hàng đầu trong ngành, từng xử lý rất nhiều vụ kiện phức tạp. Một vụ ly hôn như thế này, đối với họ không có gì khó khăn.

Huống chi, lần này cảnh sát cũng sẽ ra mặt giúp đỡ, mà Hứa San rõ ràng là bên yếu thế.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Sau khi về đến trường, Lê Kiến Mộc không kịp vào tiết đầu tiên buổi chiều. Đáng nói là tiết đó lại chính là… toán cao cấp.

Tiết thứ hai, cô vừa xuất hiện, liền bị giáo viên toán nhanh chóng tóm gọn, gọi lên bảng làm bài tập.

Dưới ánh mắt sáng rực đầy mong chờ của mấy cô bạn cùng phòng, Lê Kiến Mộc đành căng da đầu bước lên bảng.

Tin tốt là… cô làm đúng.

Tin xấu là… lúc trở về chỗ ngồi, cô bị bạn bè trêu chọc không ngừng.

Giáo viên toán cao cấp mỉm cười trêu chọc:

“Tôi mới nghe nói gần đây thôi, thì ra bạn học Tiểu Lê của chúng ta là một Huyền Sư rất lợi hại. Nhưng dù huyền học có tài giỏi thế nào, thì toán học vẫn là một môn học thú vị đấy nhé. Chúng ta cố gắng đừng trốn học nữa, được không?”

Lê Kiến Mộc sờ mũi, hơi xấu hổ: “Em biết rồi ạ.”

Cả lớp bật cười ha ha rồi tiếp tục học bài.

Sau khi danh tiếng của Lê Kiến Mộc lan rộng, cô nhận ra sự khác biệt lớn nhất chính là mọi hành động, lời nói của mình đều bị người khác chú ý.

Ở đại học, chuyện cúp tiết vốn rất bình thường, vậy mà cô chỉ trốn một buổi học toán cao cấp thôi đã bị giáo viên trêu chọc, rồi chẳng mấy chốc cả trường đều biết. Đúng là đám sinh viên quá rảnh rỗi.

Ban đầu, Lê Kiến Mộc không để tâm. Da mặt cô dày, mấy lời trêu chọc của bạn học chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng cô không ngờ rằng đến tối lại bị chủ nhiệm giáo dục gọi lên văn phòng nói chuyện chỉ vì chuyện này.

Khi bước vào văn phòng, cô phát hiện ngoài chủ nhiệm giáo dục, còn có hai người khác. Một người là giáo viên chủ nhiệm của cô, thầy Vương Lương, người còn lại là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông này đeo kính, phong thái nho nhã, có nét giống Hàn Không lúc cô mới gặp, nhưng lại không có sự thân thiện như Hàn Không.

Chỉ thoáng nhìn qua, Lê Kiến Mộc đã đoán được thân phận của ông ta.

Là cha dượng của Phương Nguyệt, chồng hiện tại của Phương phu nhân, đồng thời cũng là một trong những lãnh đạo của Đại học Bắc Thành – Lương Trung tiên sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/469.html.]

Cô từng nhìn thấy vị này trong buổi khai giảng khi trường tổ chức đại hội. Khi ấy, ông ta cùng với hiệu trưởng và các lãnh đạo khác ngồi trên đài chủ tịch phát biểu. Nhưng lúc đó cô chỉ lướt qua chứ không quá để ý.

Lần này, cô quan sát kỹ hơn.

Ngũ quan của Lương Trung khá hiền hậu nhưng không tạo cảm giác yếu đuối. Tuy gương mặt nghiêm túc nhưng không mang vẻ uy nghiêm áp bức. Người này có một khí chất rất đặc biệt – một sự ôn hòa xuất phát từ tận xương cốt.

Điều này khác xa với tưởng tượng ban đầu của cô.

Cô từng nghĩ rằng, nếu Phương Nguyệt và Phương phu nhân đều có tính cách như vậy, thì có lẽ người đàn ông này cũng là kẻ lòng dạ sâu xa. Nhưng xem ra, thực tế có vẻ không hoàn toàn giống như cô nghĩ.

“Khụ khụ.”

Chủ nhiệm giáo dục ho nhẹ một tiếng, kéo cô về thực tại.

Lê Kiến Mộc quay đầu lại, thấy chủ nhiệm đang nhìn mình, rồi ông lên tiếng:

“Đây là chủ nhiệm Lương của trường chúng ta. Bạn học Lê, chủ nhiệm Lương có chuyện muốn nói với em. Em ngồi xuống trước đi.”

Cô gật đầu, thoải mái kéo ghế ngồi xuống, sau đó hướng ánh mắt về phía Lương Trung.

Lương Trung không hề tỏ ra khó chịu trước thái độ có phần tự nhiên quá mức của cô, ngược lại còn nở một nụ cười:

“Nghe nói bạn học Lê rất giỏi xem tướng, vậy cô thử nhìn gương mặt tôi xem có thể thấy được điều gì không?”

Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu: “Ông muốn nghe không?”

Lương Trung cười: “Được thôi. Nhưng mà cô thu phí có cao không? Tôi không có nhiều tiền để trả đâu, có thể miễn phí không?”

Cô lắc đầu: “Không được. Dù nhiều hay ít cũng phải thu phí, đó là quy tắc của tôi.”

Lương Trung bật cười: “Vậy thì thôi. Làm trong ngành giáo dục, thật sự không có bao nhiêu tiền, còn phải tiết kiệm để lo cho gia đình nữa.”

Lê Kiến Mộc nhìn ông ta, chậm rãi nói một câu đầy ẩn ý:

“Tiền tiết kiệm của chủ nhiệm Lương không nhiều nhưng cũng chẳng ít, nhưng nếu bây giờ không tiêu, sau này e là cũng không có cơ hội tiêu nữa.”

Nụ cười trên mặt Lương Trung thoáng cứng lại.

Vương Lương ho nhẹ một tiếng, giả vờ trách móc:

“Tiểu Lê à, sao em lại nói chuyện như vậy? Đây là chủ nhiệm Lương, lãnh đạo của trường, em không thể nói linh tinh như thế được.”

Lê Kiến Mộc chỉ liếc ông ta một cái, không lên tiếng.

Vương Lương quay sang Lương Trung, giọng điệu hòa hoãn:

“Chủ nhiệm Lương, anh đừng để bụng. Con bé này còn nhỏ, tính tình thẳng thắn, có gì nói nấy, chưa hiểu chuyện đối nhân xử thế. Anh đừng để trong lòng.”

Lương Trung xua tay: “Yên tâm, tôi không giận.”

Vương Lương nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không giận là được.

Ông ta quay sang nháy mắt với Lê Kiến Mộc, ý bảo cô kiềm chế một chút.

Loading...