Không Mộ Tiểu Manh của nhà họ Mộ.
Những lời quanh quẩn trong đầu Mộ Tiểu Manh.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
" sai , báo ứng, chịu đựng nhiều đau khổ, đối với mà , mỗi ngày bây giờ đều là một cực hình, Mộ... Mộ Phạn... thể... giúp ? Sau sẽ bao giờ phạm sai lầm nữa, hối hận , sẽ ngoan ngoãn lời, chẳng chúng là ..."
Mặt Mộ Tiểu Manh đỏ bừng, mãi mới nên lời, vì Mộ Phạn đúng sự thật, đây Mộ Phạn là từng dạy dỗ cô , cho cô như là sai, nhưng cô , Nhan Bạch tính kế, dẫn đến kết quả như bây giờ.
Dù , Mộ Tiểu Manh vẫn mặt dày cầu xin Mộ Phạn, cô luôn cho rằng, vẫn quan hệ huyết thống với nhà họ Mộ, nhà họ Mộ sẽ nhẫn tâm bỏ mặc cô , nhiều nhất là để cô chịu khổ một chút sẽ cho cô về, với suy nghĩ đó, Mộ Tiểu Manh với Mộ Phạn mặt.
"Anh Mộ Phạn... đừng nhẫn tâm như ." Mộ Tiểu Manh Mộ Phạn với ánh mắt đáng thương, đến mặt .
"Biết sai là ." Mộ Phạn thấy Mộ Tiểu Manh , mặt vẫn chút cảm xúc, mím môi mỏng, đó xoay , cùng Nhan Bạch rời , chỉ để một câu cho Mộ Tiểu Manh.
"Sau tự lo liệu cho , đời t.h.u.ố.c hối hận." Câu là với chính là với Mộ Tiểu Manh.
"Bịch." Mộ Tiểu Manh suy sụp, ngã quỵ xuống đất, sắc mặt trắng bệch, lẽ cô hiểu, tia hy vọng cuối cùng của cũng tan vỡ, nhà họ Mộ thực sự sẽ quan tâm đến cô nữa, dù cô cầu xin thế nào, bao nhiêu về tình cảm đây, cũng vô dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-986.html.]
Ánh mắt ngây thơ bóng dáng Mộ Phạn và Nhan Bạch rời , Mộ Tiểu Manh che mặt , cố gắng kìm nén tiếng của , bây giờ trong trường còn nhiều , nhưng vẫn vài chỉ trỏ Mộ Tiểu Manh, ánh mắt chế giễu, lẽ là cảm thấy Mộ Tiểu Manh gieo gió gặt bão.
Cô mắt, nhưng . ...
Mộ Phạn dường như quan tâm đến Mộ Tiểu Manh sẽ như thế nào, khi xong, hề đầu cô , mà dẫn Nhan Bạch rời khỏi trường học, lái xe đưa cô đến một quán ăn sáng, quán nhiều , Mộ Phạn dường như là khách quen, chào hỏi ông chủ, ông chủ liền hiểu ý, mang lên hai ly sữa đậu nành nóng hổi, đó ngoài, để gian cho Mộ Phạn và Nhan Bạch.
"Em thử xem, sữa đậu nành ở đây ngon." Mộ Phạn đẩy ly sữa đậu nành bàn đến mặt Nhan Bạch, động tác của chậm chạp hơn ngày thường, khi đưa tay , lưng run lên, Mộ Phạn dường như đang cố gắng nhịn đau, vẻ mặt bình thản chuyện với Nhan Bạch, chỉ là sắc mặt còn tái nhợt hơn ngày thường nhiều.
"Cảm ơn." Nhan Bạch Mộ Phạn, ánh mắt sâu xa, là , cô cầm ống hút, c.ắ.n nhẹ, cúi đầu uống vài ngụm sữa đậu nành, nhíu mày, đó ngẩng đầu lên Mộ Phạn, hỏi.
"Mộ Phạn, hôm nay tìm em, vấn đề gì hỏi em ? Em sẵn lòng giải đáp -"