"Trời ơi, là ai ?!" Tên côn đồ đá bay xa, mặt đập xuống đất một cái rầm, miệng đầy đất cát, khóe môi xước máu, mặt còn in rõ một dấu chân rõ mồn một.
"Đại ca, ! Anh ... trang phục của ..." Tên đàn em liếc mắt xuất hiện, lập tức nhận đây hạng mà bọn chúng thể đụng . Dáng vẻ, phong thái và cả bộ quần áo đều cho thấy phận tầm thường.
"C.h.ế.t tiệt! Tao đ.á.n.h , còn quan tâm là ai gì!" Tên đầu đảng nổi giận, chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, lập tức lao tấn công cùng đám đàn em.
Người đàn ông mặc quân phục hề nao núng. Một động tác đơn giản, dứt khoát, khiến mấy tên lưu manh lượt ngã dúi dụi như những con rối. Không cần dùng tay, chỉ cần một cú đá gọn nhẹ, tất cả bất động đất.
"Mộ Phàm…" Nhan Bạch đàn ông cao lớn đang mặt . Trang phục chỉnh tề, tóc cắt ngắn gọn gàng, nước da rám nắng khỏe mạnh, khuôn mặt góc cạnh sắc lạnh — đúng là hình tượng lính điển hình. Anh bước đến gần cô với dáng vững chãi, đầy uy thế.
"Cảm ơn ." Nhan Bạch lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ. Cô cảm thấy lạ khi Mộ Phàm gì, bởi từ đến nay, vốn là kiệm lời. Sau đó, cô khẽ nghiêng đầu, hỏi:
"Không tại ở đây?"
Mộ Phàm giỏi giấu đến mức, ban đầu Nhan Bạch phát hiện sự tồn tại của . Chỉ đến khi tên côn đồ định tay, mới cử động, lộ tung tích.
Cũng chính vì , Nhan Bạch vội hành động. Nếu đối phương đang theo dõi cô, thì cô cũng sẵn sàng chờ đợi phản ứng từ phía họ.
Ánh mắt cô dừng gương mặt nghiêm nghị của Mộ Phàm. Xem , cô thật sự lính nhạy bén để mắt tới… Liệu phát hiện điều gì?
Nhan Bạch khẽ mím môi, ánh mắt trong trẻo nhưng mang theo chút sợ hãi mơ hồ — một biểu cảm vô cùng tự nhiên, giống như một đứa trẻ thực sự trải qua chuyện đáng sợ.
Mộ Phàm lặng lẽ quan sát cô. Trước mặt là một thiếu nữ nhỏ nhắn, gương mặt giống búp bê châu Âu, đôi môi hồng, nụ ngây thơ, lúc mang theo nét hoảng loạn chân thật giống diễn.
Anh kỹ, đó mới mở miệng:
" chỉ tình cờ ngang qua."
Nói xong, liếc mắt sang mấy tên côn đồ đang vật vạ đất, nhíu mày hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-163.html.]
"Sao mấy vây em?"
"Hửm?" Nhan Bạch lắc đầu, giọng khàn nhẹ do ốm, mang theo chút yếu đuối và bối rối:
"Em cũng hiểu lắm. Vừa bước đến cổng trường, bọn họ vây , rằng dạy em một bài học."
Mộ Phàm nhớ cảnh tượng đó — một cô gái cùng tuổi Nhan Bạch từng tiếp xúc với bọn côn đồ, đó núp bức tường quan sát.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Anh im lặng thêm.
Nhan Bạch liền mỉm ngọt ngào, đôi mắt cong lên như trăng non, má lúm đồng tiền hiện rõ:
"Thôi thì đừng chuyện nữa. Dù em cũng quen . Hôm nay nhờ mà em cứu, để em mời ăn gì đó, coi như lời cảm ơn nhé."
"À, cần..." Mộ Phàm định từ chối, xem đây chỉ là việc nhỏ đáng kể. kịp hết câu, một giọng khác cắt ngang.
"Bạch Bạch?"
Là Nhan Thế Lương, giọng điệu mang theo sự lo lắng rõ ràng.