Nhan lão ở vị trí chủ tọa, vẻ mặt hống hách, ánh mắt khinh thường Nhan Bạch, hề cảm thấy lời của gì quá đáng. Trong mắt ông, con cháu nhà họ Nhan là vinh dự, là phúc đức tu luyện tám đời mới , ai trân trọng, huống hồ mặt còn chắc là cháu gái ruột của ông, chắc chắn chỉ là một con nhỏ mạo danh.
" , chị dâu, con hỏi chị, chị chỉ mà dẫn cô về nhà? Sao trùng hợp như chứ? Mất tích mười năm, sớm muộn, đúng lúc xuất hiện? Chẳng kì lạ ? Bố thấy ạ?" Lưu Mỹ Tâm lên tiếng, giọng điệu chanh chua, ám chỉ Nhan Bạch là giả mạo.
"Mỹ Tâm, em gì ? Con gái chị dâu mất tích bao nhiêu năm, chẳng lẽ cho chị mong nhớ ?" Nhan Thanh Thuyền lên tiếng, hát đệm cho vợ, ám chỉ Nhan Bạch lai lịch bất minh. Nhan lão , nhíu mày, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tư Anh hai , ánh mắt trầm xuống. Nàng hiểu tại Nhan lão thái độ như . Nhan Thanh Du là con trai cả, là thừa kế chính thống của nhà họ Nhan. Sau khi Nhan Thanh Du mất, Nhan lão luôn mong chờ cháu gái của , nhưng , khi nàng tìm thấy đứa cháu mất tích, ông hề mong đợi, ngược còn thái độ như , chắc chắn liên quan đến hai .
Sự xuất hiện của Nhan Bạch đe dọa đến lợi ích của họ. Ban đầu, Tư Anh con, thì nhà họ Nhan cuối cùng sẽ do con của hai thừa kế. Nhan Bạch trở , thì chắc. Bọn họ đương nhiên trừ khử mối nguy hiểm khi nó bén rễ.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Thế nào? Không cháu gái của ? Hả? Không quỳ? Không sai chuyện gì?" Nhan lão thấy Nhan Bạch vẫn bên cạnh Tư Anh, thấy cô Nhan Thanh Thuyền và Lưu Mỹ Tâm , ánh mắt chút chột , như đang che giấu điều gì đó, một tay nắm chặt vạt áo Tư Anh, mím môi.
"Nếu cháu là súc sinh, bọn họ là gì? Lão súc sinh? Tiểu súc sinh? Tiểu súc sinh? Hay là... tiểu súc sinh?" Nhan Bạch ngẩng đầu , giọng nhẹ nhàng, hề chút uy h.i.ế.p công kích, ngay cả lời cũng mang chút mỉa mai nào, như đang hỏi một câu hỏi đầy nghi ngờ, ngây thơ, hiểu chuyện đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1604.html.]
"Hỗn xược!" Nhan lão , tức giận vô cùng.
Nhan Bạch run lên, như dọa sợ, cúi đầu, trong mắt là một mảnh u ám, khóe môi khẽ nhếch lên, hàng mi run rẩy.
Thì đây là "gia đình", vẫn luôn là "gia đình"... Vậy thì thà...
lúc ...
"Cô cần quỳ xuống cho ông! Chỉ cần cô , sẽ ai thể ép buộc cô những điều cô ! Trừ khi c.h.ế.t! Bố, gọi ông một tiếng bố, tự nhận ngoài việc sinh cô , tròn trách nhiệm nào cả. Muốn cô gọi một tiếng cũng là điều xa xỉ, huống hồ là ông? Ông nuôi nấng cô ngày nào ? Ông tư cách gì bắt cô quỳ xuống dập đầu cho ông?" Tư Anh chắn mặt Nhan Bạch, giọng lạnh lùng.