Giọng đó như đến từ xa, như ở ngay bên tai, cô rõ, cô ? Cô , Nhan Bạch cố gắng giơ tay lên, nhưng thể nắm bắt gì cả, cô như níu giữ một thứ gì đó quan trọng, cả như nhốt trong một gian tối tăm, cô lơ lửng như bụi bặm, nơi đây gì cả, chỉ bóng tối vô tận.
Bên tai cô là những âm thanh ồn ào, tiếng nổ, tiếng chuyện.
"Đi mau! Nó sắp nổ tung ! Chúng sẽ hủy diệt!"
"Làm ... đúng ?"
"Không thể để con bé c.h.ế.t ."
"Con... con của ..."
"Xin , xin ..."
Không thấy gì, chạm gì, chỉ những âm thanh ồn ào mà cô hiểu, Nhan Bạch cố gắng thoát khỏi bóng tối, như thể ai đó đang cần cô.
"..." Nhan Bạch mở mắt , cô chằm chằm trần nhà, đây là một căn phòng ấm áp, hề xa hoa, chỉ đơn giản, ấm cúng, cô là chiếc giường lớn, êm ái, cô gọn trong đó, trần nhà màu trắng.
"Tiểu thư tỉnh ! Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh !" Có đẩy cửa bước , thấy Nhan Bạch, liền chạy ngoài, giọng vui mừng. Ngay đó, một phụ nữ bước phòng, cô mặc đồ ngủ, trông tiều tụy, như thể thức trắng đêm, đó là Tư Anh.
"Sao ? Con thấy khó chịu ở ? Có gì cần cứ với , sẽ chuẩn cho con. Bây giờ chúng đang đường về nhà, tàu chiến đang thực hiện việc nhảy vọt gian." Tư Anh xong, kéo rèm cửa sổ . Cửa sổ bằng kính trong suốt, thể thấy khung cảnh bên ngoài, bên ngoài là dải ngân hà tuyệt , lướt qua bên cạnh họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1594.html.]
"Ưm..." Nhan Bạch nhíu mày, ôm đầu, hình như đau đầu, ánh mắt cô thu hút bởi cảnh bên ngoài cửa sổ, đôi mắt cô ánh lên màu tím huyền ảo.
"Mặc Mặc ?" Nhan Bạch hỏi xong, đợi khác trả lời, cô tự cảm thấy nghi hoặc, cô giơ tay lên, thấy tay đeo một chiếc nhẫn.
Mặc Mặc...
"Mặc Mặc là... ai?" Nhan Bạch hoang mang phụ nữ mặt, tại cô gọi tên ?
"Con nghỉ ngơi , chắc là con vẫn hồi phục , khi nào về đến nhà, sẽ kể cho con chuyện." Tư Anh vội vàng đắp chăn cho Nhan Bạch, dỗ dành cô xuống, cô vẻ mệt mỏi, liền gật đầu, ngủ . ...
Trong phòng việc của Tư Anh tàu chiến.
" xóa ký ức của con bé, xóa bỏ sự tồn tại của Quý Bạch Mặc trong trí nhớ của con bé. đúng ." Tư Anh mệt mỏi xoa thái dương, thực , cô sai, cô bao giờ tròn trách nhiệm của một , càng quyền quyết định tất cả thứ của Nhan Bạch.
" sai ?" Tư Anh Lão Càng.
"Người lẽ là cách nhất. Người đó là kẻ thù g.i.ế.c cha của con bé, mà tiểu thư mê hoặc, lợi dụng. Người còn lựa chọn nào khác. Nếu đưa tiểu thư , thì con bé sẽ c.h.ế.t hành tinh đó. Việc tiểu thư quên những chuyện lẽ là điều , thể rũ bỏ tất cả sai lầm, bắt đầu từ đầu." Lão Càng thở dài .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."