Biểu cảm của Lâm giáo sư đổi nhanh. Ánh mắt ông chằm chằm cô gái ở hàng cuối cùng. Khuôn mặt hồng hào của ông bỗng chốc tái nhợt. Ông gần như quên mất đang ở , đang gì, trong mắt chỉ còn con gái đó. Ông nhớ rõ chuyện hôm đó, con gái bên cạnh Diệp Minh...
Nụ của Nhan Bạch lúc đó khiến Lâm giáo sư tim đập chân run, đến giờ vẫn thể quên, thậm chí còn thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy bàn tay vô hình bóp cổ , đôi mắt đen láy luôn chằm chằm ông trong bóng tối, như thể chỉ chờ thời cơ là sẽ g.i.ế.c ông .
Bây giờ, ác mộng thành hiện thực, con gái đó xuất hiện ngay mặt ông , ông thể sợ hãi?
"Rầm..." Chiếc ghế dành cho Lâm giáo sư ông đổ xuống đất vì quá bất ngờ. Học sinh lớp 3 đều ngơ ngác ông , hiểu chuyện gì đang xảy .
"Giáo sư Lâm, ngài ?" Giáo viên chủ nhiệm vội vàng đỡ Lâm giáo sư dậy, nhặt chiếc ghế lên, vẻ mặt bối rối, lẽ ông đoán chuyện gì, Lâm giáo sư, Nhan Bạch.
"Ngài... quen ?" Nhan Bạch cũng tỏ vẻ nghi hoặc, cô trái , cuối cùng nhận Lâm giáo sư đang , cô liền chỉ , đôi mắt mở to, đầy ngạc nhiên và lo lắng, như thể sai điều gì đó, cô mím môi, vẻ mặt khó xử, hỏi:
"Ngài chứ?" Đôi mắt Nhan Bạch đen láy, long lanh, chân thành. Cô dậy khỏi chỗ , bước đến gần bục giảng, Lâm giáo sư, hành động của cô bình thường, gì kì lạ, nhưng phản ứng của Lâm giáo sư khác thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1392.html.]
"Không... ..." Lâm giáo sư hồn, ông chằm chằm Nhan Bạch, ánh mắt gian xảo. Ông mắt cô, quan sát từng biểu cảm nhỏ khuôn mặt cô. Ánh mắt cô gái trong veo, chỉ chút nghi hoặc, dường như nhận ông .
Lâm giáo sư chút hoang mang, dám tin. Ánh mắt ông cánh tay Nhan Bạch, làn da trắng nõn, mịn màng, và đôi mắt long lanh như nước, ông nuốt nước bọt, như thể ý đồ gì đó, trở về vẻ mặt bình thường. Ông thẳng , đẩy kính lên, vẫn giữ dáng vẻ nho nhã, đạo mạo của một giáo sư, mỉm với học sinh lớp 3, :
"Xin các em, thầy thất thố. Vừa thầy nhầm, tưởng là gặp học sinh cũ, nên kích động."
"Em tên là gì?" Nói xong, Lâm giáo sư như một lớn tuổi hiền lành, đưa tay , định đỡ Nhan Bạch dậy, nhưng là vô tình cố ý, Nhan Bạch lùi sang một bên, mỉm với ông :
"Em tên là Nhan Bạch. Nếu giáo sư việc gì nữa, thì em xin phép về chỗ."
"Chờ ..." Lâm giáo sư vội vàng gọi Nhan Bạch , ông cô, hỏi:
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."