Sáng hôm , khi Nhan Bạch tỉnh dậy, Quý Bạch Mặc còn ở đó. Trên giường vẫn còn ấm của . Cửa sổ hé mở, rèm cửa kéo lên, gió nhẹ thổi phòng. Nhan Bạch hề ngạc nhiên, cô dậy. 144 Quý Bạch Mặc để , nó đang bay lượn gương.
144 u oán trong gương, cả đỏ rực, xí.
Nó bắt đầu nhớ hình màu bạc của , trai bao, ký chủ đại nhân chắc chắn sẽ thích hơn.
"Cốc cốc..." Nhan Bạch gõ nhẹ vỏ ngoài của 144. 144 giật , hồn, Nhan Bạch, cả phát sáng, như một chú cún con, bay đến bên cạnh cô:
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Ký chủ đại nhân, em gì . Hôm nay định gì?"
"Ừm... học." Nhan Bạch cửa sổ, mở rộng cửa sổ, mỉm , xa, hàng mi dài khẽ rung, như thể thấy điều gì thú vị. Rồi cô , phòng đồ.
Căn phòng do Diêm Lễ trang trí. Sau khi mua căn nhà cũ của nhà họ Nhan, ông sửa sang bộ, đổi cách bài trí và cả phong cách. Diêm Lễ ở trong phòng của Nhan Bạch đây, còn phòng lớn nhất thì dành cho Nhan Bạch. Căn phòng trang trí , tràn ngập màu hồng phấn, đúng chuẩn gu của các cô gái. Nửa căn phòng chất đầy đồ, là những thứ mà các cô gái thích, quần áo, đồ ăn, đồ dùng, đủ cả. Trên sàn nhà là đủ loại thú bông, mềm mại, đáng yêu.
Một chú mèo đen cuộn tròn giữa đống thú bông. Chú mèo là của nhà họ Cấm đây, Nhan Bạch nhận nuôi. Diêm Lễ quên điều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1381.html.]
"Meo-" Chú mèo đen thấy tiếng lục lạc chân Nhan Bạch, liền mở mắt, đôi mắt màu vàng hổ phách cô, bước đến cọ cọ chân cô, đuôi vẫy nhẹ.
"Ngoan." Nhan Bạch xổm xuống, vuốt ve đầu chú mèo, đổ thức ăn cho nó, trong mắt ánh lên ý , trông chân thật, thậm chí còn chút dịu dàng. Cho mèo ăn xong, Nhan Bạch bước đến chỗ đống thú bông, lấy một con búp bê vải cũ kĩ, trông kì dị. Dù những chỗ rách khâu , nhưng vẫn cũ. Đôi mắt của con búp bê giống thật, như mắt , hơn nữa hai mắt còn màu khác , một mắt màu đen sẫm, một mắt màu nhạt hơn.
Con búp bê đang ôm một vật gì đó trong tay, đó là một chiếc lọ nhỏ hình tròn, màu đen, bên trong đựng gì.
Nụ của Nhan Bạch ngọt ngào. Cô ôm con búp bê lòng, chằm chằm mắt nó và chiếc lọ trong tay nó, nhẹ nhàng :
"Bố, , chị Cấm Nguyệt, bây giờ các thể ở bên mãi mãi , cũng thể... mãi mãi ở bên cạnh con."
Con búp bê vải là món đồ chơi duy nhất, bạn duy nhất của cô khi cô còn là Cấm Bạch.
Cô con búp bê, tâm trạng , dịu dàng vuốt ve đầu nó, đặt xuống.