Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu lúc thấy Nhan Thế Lương, chắc chắn sẽ thấy sởn gai ốc. Anh nào còn chút nào là công t.ử nhà giàu ngày nào. Quần áo rách rưới, gầy gò như bộ xương khô, đặc biệt là đôi hốc mắt trống rỗng, trông đáng sợ, như một bộ xương khô . Anh gầy đến mức da bọc xương, sắc mặt xanh xao, nụ mặt méo mó, điên cuồng.
Nhan Thế Lương coi Nhan Bạch như một chấp niệm. Bạch Bạch của yêu như , họ em ruột, thể ở bên .
"Anh hy sinh tất cả vì em, tại em phản bội ?" Nhan Thế Lương đặt tay lên cổ Nhan Bạch. Da cô nóng ran vì men rượu. Cô dường như cảm nhận nguy hiểm, vẫn im trong bộ mascot. Khóe môi cô khẽ nhếch lên, như đang mơ thấy điều gì đó .
144 yên, nó ban đầu nhận Nhan Thế Lương, đến khi nhận thì chỉ còn lo lắng. Nó cảm thấy xuất hiện của Nhan Thế Lương quá kì lạ, hơn nữa tình hình bất . Nhìn bàn tay Nhan Thế Lương đang đặt Nhan Bạch, như thể nếu cô thì sẽ hủy diệt cô.
Một tình yêu ích kỷ đến tột cùng.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
dù 144 gọi thế nào, Nhan Bạch cũng hề phản ứng, vẫn ngủ say như c.h.ế.t.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1282.html.]
Nhan Thế Lương mò mẫm trong bóng tối, kéo khóa bộ mascot, si mê, điên cuồng. Anh đặt tay lên quần áo Nhan Bạch, cởi từng cúc áo. Cô gái đang ngủ dường như cảm nhận điều gì, khẽ nhíu mày, rên nhẹ một tiếng, cuộn tròn .
Trong lòng Nhan Thế Lương chỉ một ý niệm: chiếm hữu cô, chiếm hữu cô, chiếm hữu cô.
Nhan Thế Lương lấy những dụng cụ chuẩn sẵn, dùng dây trói tay chân Nhan Bạch giường, đề phòng cô chạy thoát. Có lẽ vì sợ Nhan Bạch đau, nên chỗ buộc dây đều lót một lớp vải.
"Nhan Thế Lương, vẫn còn ôm mộng tưởng hão huyền ?" Đột nhiên, một giọng nữ vang lên. Giọng đầy mỉa mai và chế giễu, khiến Nhan Thế Lương đau đớn. Đèn bật sáng, căn phòng bừng sáng, xua tan bóng tối, cũng để lộ rõ khuôn mặt của phụ nữ lên tiếng.
"Phụt... Nhan Thế Lương, vẫn nhận tình cảnh hiện tại của chúng ? Chúng chỉ là lũ giòi bọ sống cống, thể thấy ánh sáng. Mà khiến chúng trở nên như thế chính là cô , Nhan Bạch. Anh còn mơ mộng cái gì nữa? Em gái ? Đừng đùa nữa. Anh đừng quên bọn họ c.h.ế.t như thế nào." Người phụ nữ trông còn khá trẻ, hơn hai mươi tuổi, mặc áo phao màu đỏ sẫm. Cô đôi mắt hạnh nhân đáng yêu, nhưng giờ đây trong đôi mắt đó chỉ là thù hận, khiến khó chịu. Giống như Nhan Thế Lương, cô gầy, trông vẻ già dặn hơn so với tuổi thật, làn da xạm, bàn tay vốn mềm mại giờ thô ráp.