Bạch Mặc còn kịp phản ứng, thứ đó theo cổ họng trượt xuống, tan , mang theo vị ngọt gắt, ngán, Bạch Mặc thích ăn đồ ngọt, nhíu mày.
Nhan Bạch thì ngay lúc , buông tay đang ôm mặt Bạch Mặc , cô gỡ bỏ chiếc khăn bịt mắt, đôi mắt long lanh, trông to, trong đôi mắt đen láy phản chiếu bóng dáng Bạch Mặc, những vết m.á.u loang lổ mặt , vết thương rỉ máu, và đôi môi tái nhợt, bông tuyết rơi mắt Nhan Bạch, dần dần tan , khiến đôi mắt cô long lanh như thủy tinh, như ánh sáng chảy bên trong, vô cùng rực rỡ, khiến Bạch Mặc chợt nhớ đến pháo hoa đêm giao thừa.
Cô cứ như , mặt , ánh sáng lấp lánh trong mắt, rực rỡ như những ngôi , khiến cả đời cũng thể nào quên, đó...
"Ưm..." Suy nghĩ của Bạch Mặc cắt ngang, cảm thấy đau nhói ở bụng, cả cứng đờ, lảo đảo lùi về một bước, chỉ thấy Nhan Bạch tay cầm một con d.a.o nhỏ, con d.a.o đó đ.â.m bụng , m.á.u tươi nhỏ giọt xuống đất, từng giọt, từng giọt nở rộ mặt đất, như những bông hoa túc đỏ tươi, xinh đến nao lòng.
Bạch Mặc ôm bụng, m.á.u ngừng chảy , tay run rẩy, tất nhiên là đau, chỉ là... bây giờ thứ khiến đau hơn là trái tim, như thứ gì đó bóp nghẹt.
"Bịch..." Bạch Mặc nửa quỳ xuống đất, tay ôm bụng, vẫn mỉm , đôi mắt màu hổ phách long lanh, phân biệt là do tuyết tan trong mắt, là thứ gì khác, trong mắt là sự dịu dàng và si tình, tay giơ lên, đưa về phía Nhan Bạch, đầu ngón tay dính máu, đó là m.á.u của .
"Nhiễm Nhiễm... chị đang giận em ?"
"Xin ."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1192.html.]
"Chúng ... về nhà thôi." Bạch Mặc gần như cầu xin, vết thương vốn nhiều, bây giờ Nhan Bạch đ.â.m một nhát chút lưu tình, đ.â.m xuyên qua nội tạng, gượng, đưa tay về phía Nhan Bạch, giống như đêm giao thừa bốn năm , hai gặp ở ven đường, đưa tay về phía Nhan Bạch, Nhan Bạch nhặt về.
"Đừng... đừng bỏ rơi em, nhé." Giọng Bạch Mặc khàn đặc, gần như từng chữ một, rõ ràng trở thành nhân vật đáng sợ ở kinh thành, nhưng lúc như một chú cún con bỏ rơi, sợ hãi, sợ Nhan Bạch cần nữa, chỉ thể cầu xin, đôi mắt màu hổ phách trong veo, Nhan Bạch, như thể trong mắt chỉ cô.
Nhan Bạch cầm con d.a.o dính m.á.u của Bạch Mặc, từng bước, từng bước tiến gần , đối mặt với Bạch Mặc đang nửa quỳ đất vì còn sức lực, cô chỉ xổm xuống, trong mắt hề chút d.a.o động nào, thương hại, căm hận, cũng yêu thương, chỉ sự thờ ơ và nụ .
"Mặc Mặc ..."
"Anh về , chúng đều nhà..." Nhan Bạch giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve đôi mắt đào hoa của Bạch Mặc, ánh sáng trong đôi đồng t.ử màu hổ phách ảm đạm , còn như nữa.
"Nè, Mặc Mặc, để em tự tay g.i.ế.c nhé." Nhan Bạch vẫn bằng giọng điệu dịu dàng nhất, nhưng những lời tàn nhẫn nhất, trong mắt cô là sát khí hề che giấu, cô giơ con d.a.o nhỏ trong tay lên, nụ ngọt ngào động lòng .