Giọng của Bạch Mặc như mang theo sức mạnh nào đó, bé nắm tay Nhan Bạch, những lời , như thể đang lặp một câu thần chú, dường như chỉ cần bé , thì Nhan Bạch sẽ bao giờ rời xa bé, sẽ mãi mãi ở bên cạnh bé, dù ở bất cứ nơi .
"Thật là..." Nhan Bạch thấy Bạch Mặc , dường như sững hồi lâu, cô bé với ánh mắt dịu dàng, đôi môi hồng nhạt chậm rãi cong lên, trong mắt cô hề chút dịu dàng nào, nhưng khi thấy những lời , ảo giác, cô đang chuyện với Bạch Mặc một cách bất đắc dĩ và cưng chiều, như thể đang những lời âu yếm dịu dàng nhất đời.
"Yêu cầu của Mặc Mặc thật tùy hứng."
Nhan Bạch chớp mắt, hàng mi dài phủ bóng xuống mí mắt , cô mỉm , Bạch Mặc, khi thấy những lời , Bạch Mặc c.ắ.n chặt môi , dùng sức đến mức chảy m.á.u cũng , bé vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Nhan Bạch, giọng trầm, khuôn mặt non nớt là vẻ cố chấp.
"Nhiễm Nhiễm... cần em ?" Giọng bé chút nghẹn ngào, trông đáng thương.
"Chị đồng ý với yêu cầu của em." Vừa dứt lời, Nhan Bạch dùng ngón tay lau vết m.á.u môi Bạch Mặc, đôi mắt trong sáng và vô hại khẽ mở to, bé.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Bạch Mặc ngẩng đầu lên, Nhan Bạch mặt, tim... bỗng đập loạn nhịp, bé ấp úng ừ một tiếng.
"Nhiễm Nhiễm..." 144 thì thầm cái tên bên cạnh Nhan Bạch, nó luôn cảm thấy cái tên quen thuộc, như thể từng thấy ở đó, 144 suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ , núi tuyết hôm đó, Quý Bạch Mặc mơ màng nắm tay ký chủ đại nhân nhà nó, gọi một cái tên, cái tên đó đối với nó và ký chủ đại nhân lúc đó đều xa lạ.
Nhiễm Nhiễm...
Vào khoảnh khắc , 144 cuối cùng cũng hiểu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1090.html.]
"Chẳng lẽ, ký chủ đại nhân như nghĩ, Quý Bạch Mặc... thích ngài từ mười năm ? Nên khi gặp mới thể..."
Nhan Bạch trả lời 144, cô đầu Mộ Phạn và Mộ phụ, lễ phép hỏi.
"Chúng cháu thể ?"
"Hai cháu thể ?" Mộ Phạn khỏi hỏi , nhíu mày, Nhan Bạch và Bạch Mặc đang xe lăn, cô mang theo một hai chân tàn phế, khả năng hồi phục, thể sống tiếp .
"Là rác rưởi vứt bỏ, cũng cách sống của nó, đó chính là cố gắng sống sót." Nhan Bạch đặt tay lên tay vịn xe lăn của Bạch Mặc, mỉm với Mộ Phạn, chớp mắt, trông chút tinh nghịch và đáng yêu, đó cô dùng sức đẩy Bạch Mặc về phía .
"Từ từ." Mộ phụ dậy, ông Bạch Mặc và Nhan Bạch, đ.á.n.h giá độ tuổi của họ, cả hai đều trông gầy yếu, lẽ là do suy dinh dưỡng lâu dài, điều cũng khiến họ trông nhỏ hơn tuổi thật nhiều.
"Hai cháu cần một mái nhà." Mộ phụ . ...
Sau đó, Mộ phụ sai thuộc hạ liên hệ, tìm một trại trẻ mồ côi nhất ở kinh thành, đưa Bạch Mặc và Nhan Bạch đến đó, khi , ông còn dặn dò viện trưởng, nhất định tìm một gia đình cho bọn họ.