Khi chuyện, giọng Nhan Bạch hề chút áp bức nào, ngọt ngào, dễ , như đang trò chuyện bình thường, nếu... để ý đến con d.a.o đặt cổ , và khẩu s.ú.n.g chĩa eo , thì sẽ nảy sinh ảo giác, Nhan Bạch là một cô bé thuần khiết vô hại.
"Chú đường chứ? Ừm, nhất định là đúng ?" Nhan Bạch hỏi, mũ trùm đầu nghiêng xuống, cả khuôn mặt trắng nõn của Nhan Bạch lộ , đôi mắt long lanh, đồng t.ử đen láy, khóe môi hồng nhạt nhếch lên, như một con búp bê phương Tây xinh xắn, nụ ngọt ngào, khi chuyện, lông mi dài khẽ rung, trong mắt là một màu đen sâu thẳm, lưỡi d.a.o tiến gần thêm vài phần.
"..." Người nuốt nước bọt, hiểu , dự cảm, nếu sai một câu, hoặc gì đó nên , thì cô bé loli đang tủm tỉm sẽ chút do dự dùng con d.a.o nhỏ cắt đứt cổ họng .
Ai cũng sợ c.h.ế.t, đối mặt với tình huống , lựa chọn còn nghi ngờ gì nữa, chỉ một. ...
Trong một căn phòng bí mật ở sâu bên trong bệnh viện tâm thần, ba bốn đang trốn ở đó, nếu là hiểu rõ bệnh viện tâm thần hoặc nhân viên của bệnh viện, thì khó phát hiện , trong bệnh viện tâm thần bỏ hoang còn một căn phòng bí mật như .
Nhan Thế Lương trong góc phòng, còn chút nào dáng vẻ của một công t.ử nhà giàu, trông tiều tụy, vẫn mặc bộ quần áo hôm đó, dính đầy máu, vết thương do Quý Bạch Mặc gây tay vẫn còn đó, dựa tường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt là sự mệt mỏi, quen sống trong nhung lụa, căn bản thể nào thích nghi với cuộc sống trốn chui trốn nhủi như chuột thế .
Lưu Ưng Lễ và những khác bên cạnh, trông vẻ thoải mái hơn nhiều, bọn họ vốn là những kẻ l.i.ế.m m.á.u lưỡi dao, xa lạ gì với tình huống , dễ thích nghi, so với Nhan Thế Lương, tinh thần của bọn họ hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1038.html.]
"Khi nào chúng mới thể rời khỏi đây?" Nhan Thế Lương ôm vết thương tay, khàn giọng hỏi, trong mắt là sự căm hận, vẫn nhớ rõ hành động của Quý Bạch Mặc hôm đó.
Mấy ngày ở đây, Nhan Thế Lương suy nghĩ nhiều, nghĩ đến Nhan Bạch, nghĩ đến Cấm Bạch, nghĩ đến Cấm Nguyệt, nghĩ đến nhiều từng xuất hiện trong cuộc đời , bắt đầu hối hận, nếu hôm đó chọn tổn thương Nhan Bạch, thì lẽ kết quả khác.
Bạch Bạch của sẽ hận , cũng sẽ trở thành chuột chạy qua đường như bây giờ, chỉ thể trốn trong bóng tối, thể lộ diện, còn chút phong thái nào của ngày xưa, rơi đường cùng.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Hừ! Diêm Lễ, lão già đó, tìm thấy chúng , đợi khi chuyện lắng xuống, chúng sẽ giữ gìn thực lực, còn thể trở , đến lúc đó sẽ giành những thứ thuộc về chúng ." Lưu Ưng Lễ thấy Nhan Thế Lương , hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm u, như thể tự tin rằng Diêm Lễ thể tìm thấy bọn họ.
lúc hai đang chuyện, cánh cửa đóng chặt gõ, bên cạnh Diêm Lễ dậy, đến cửa, mở cửa liền thấy mấy đầy m.á.u ở cửa, đó đều là thuộc hạ của Lưu Ưng Lễ.
"Đại ca... ... ..." Mấy ôm vết thương, thở thoi thóp với Lưu Ưng Lễ, còn hết câu, b.ắ.n vỡ đầu.
Một bóng xuất hiện phía bọn họ...