Thiên Kim Giả Về Quê Lấy Chồng - Chương 250

Cập nhật lúc: 2025-04-10 13:53:49
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 250:

 

Cố Đình Viễn vừa nghe, nhất thời giật mình một chút, trên mặt do dự: "Cái này, chỉ sợ là không ổn."

"Có gì mà không ổn?" Đỗ Kim Hoa nói.

Cố Đình Viễn nhìn bà một cái rồi lập tức cúi đầu giải thích: "Trước kia ta luôn đi, mọi người đều biết. Nếu như ta không đi..."

Người khác có nghĩ vậy không? Không kết hôn? Tại sao?

Chuyện gì đã xảy ra? Vấn đề là của ai?

Suy đoán đến  Bảo Trâm, tóm lại không tốt.

Suy nghĩ vừa chuyển, Đỗ Kim Hoa cũng hiểu được lập tức giận dữ: "Tốt nha! Họ Cố, ngươi đã sớm tính toán kỹ rồi, có phải ngươi cố ý không?"

Cố Đình Viễn vội chắp tay thi lễ nói: "Vãn bối không dám!"

Hắn thật sự không cố ý, hắn chỉ nhớ nàng nên không nhịn được mới cố tình đi qua.

Đỗ Kim Hoa không thèm nghe hắn giải thích, đoạt lại miếng chân giò kia, quay đầu đi vào trong: "Đi thong thả, không tiễn!"

Vẻ mặt Cố Đình Viễn xấu hổ, lạy láu không dám đứng dậy. Mãi cho đến khi Đỗ Kim Hoa vào phòng, trong sân không nhìn thấy người, lúc này hắn mới đứng thẳng dậy rồi mang giỏ rỗng đi về nhà.

Sau giờ học Trần Bảo Trâm trở về thì chợt nghe Đỗ Kim Hoa nói: "Trong phòng con có đồ ăn."

"Cái gì vậy?" Trần Bảo Trâm tò mò hỏi.

Đi vào trong phòng, chỉ thấy trên bàn đặt một cái đĩa, bên trong là một cái túi giấy trên đó in vết dầu mỡ. Tò mò đi qua, cầm nhất lên, một mùi thịt lặng lẽ chui vào chóp mũi. Nàng không nhịn được ngửi ngửi, mở túi giấy ra chỉ thấy bên trong là hai con chim sẻ.

Đã chiên qua, khó trách ngửi thấy mùi thơm.

"Mẫu thân, người chiên sao?" Nàng đi ra ngoài và nói.

Đỗ Kim Hoa thấy nàng đi ra, rất tức giận, một chút đồ ăn như vậy, không đủ nhét kẽ răng, tự mình trốn trong phòng lặng lẽ ăn là xong còn đi ra làm gì?

"Mẫu thân con lại nỡ dùng dầu chiên sao?" Bà nói.

Động tác xé chân chim sẻ của Trần Bảo Trâm dừng lại, hiểu được là chuyện gì. Nàng hừ một tiếng, hét lên: "Lan Lan, Kim Lai, Ngân lai."

Gọi cả ba đứa trẻ đến trước mặt, mỗi người xé một chân chim

sẻ.

Trẻ con mà, có chút đồ ăn thì lập tức vui vẻ, ngậm trong

miệng nói: "Cảm ơn cô."

Hai con chim sẻ bốn chân, còn lại một chân, Trần Bảo Trâm xé xuống, đi đút Đỗ Kim Hoa. Đỗ Kim Hoa ghét bỏ quay đầu lại, nói: "Tránh đi! Không chưa đủ mất mặt!"

Trần Bảo Trâm lập tức đi xé n.g.ự.c con chim, trên n.g.ự.c vẫn có chút thịt, nàng đút đến bên miệng Đỗ Kim Hoa: "Như vậy thì sao chứ?"

Đỗ Kim Hoa ghét bỏ nhìn nàng, giống như đang nhìn kẻ ngốc. Bà là người thèm thịt đến mức như vậy sao? Tức giận nói: "Đi đi, ăn của con đi."

Bây giờ lão thái thái đã học được khôn khéo, không phải lần nào Trần Bảo Trâm cũng có thể đút vào miệng bà. Cười hì hì, tự mình ăn.

Đỗ Kim Hoa thấy nàng ăn vô tâm vô phế thì lập tức nói: "Ta còn tưởng rằng con không chịu ăn."

Dừng một chút, Trần Bảo Trâm nói: "Vì sao con lại không ăn?" "Con biết vì sao con không ăn." Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái,

hừ cười một tiếng.

Không phải mới tức giận với người ta sao?

Chuyện này Đỗ Kim Hoa đã biết, là Cố Thư Dung nói, giải thích một lần, nói nàng ấy không có ý đó, đương nhiên Cố Đình Viễn cũng không có, mong  Bảo Trâm tuyệt đối đừng hiểu lầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ve-que-lay-chong/chuong-250.html.]

"Hiểu lầm cái gì? Cũng không có chuyện gì cả." Đỗ Kim Hoa nói.

Hai nhà còn chưa định, hiểu lầm cái gì chứ? Mất mặt. Tuy nhiên cuối cùng Đỗ Kim Hoa cũng biết vì sao khuê nữ tức giận trở về, trong lòng thầm nghĩ, họ Cố nhìn thành thật, không ngờ còn rất hấp dẫn người khác.

Trong lòng bà chút lẩm bẩm, nam nhân này có sức hút với người khác, cũng không phải chuyện tốt. Thế nhưng, diện mạo

của Cố Đình Viễn đẹp trai, tính tình tốt, cũng không có khả năng không khiến người khác để ý. Dù sao suy nghĩ của hắn đứng đắn là được, cái khác không nên ép buộc.

"Ta sẽ ăn!" Trần Bảo Trâm đỏ mặt còn cứng miệng nói.

Chương 251:

 

Tại sao nàng không ăn chứ? Nàng chỉ tức giận chứ chưa từng nói không suy xét đến hắn. Tại sao nàng lại không ăn? Nó rất ngon.

Đỗ Kim Hoa cười nhạo một tiếng, nói: "Ăn, con ăn đi."

Trong lòng bà nhẹ nhõm. May mắn khuê nữ không phải là một con lừa bướng bỉnh. Nếu là vì như vậy mà giận dỗi, ngay cả người ta tặng đồ cũng không chịu ăn thì đúng là ngốc nghếch.

Trong nhà muốn nuôi một con ch.ó nhỏ, vui mừng nhất là Lan Lan.

Từ lần trước Trần Đại Lang đồng ý một câu, nàng liền nhớ kỹ, nhưng thời gian này trong nhà bận rộn nên đã quên mất việc này. Nàng luôn luôn hiểu chuyện, tuy rằng mất mát nhưng vẫn không năn nỉ. Trên bàn cơm biết sẽ được nuôi chó con, nàng vô cùng vui sướng!

"Cháu thích như vậy thì để cho cháu nuôi đi." Đỗ Kim Hoa nói Lan Lan vội vàng gật đầu: "Cháu sẽ nuôi nó thật tốt!"

Trần Nhị Lang từ trong chén cơm ngẩng đầu, nói: "Hay là hỏi Cố huynh đệ một chút xem có bắt một con không? Hai tỷ đệ bọn họ ở phía bắc, nuôi một con ch.ó con cũng cảnh giác một chút."

Đỗ Kim Hoa lập tức nói: "Vậy đợi lát nữa con đi hỏi một chút." "Haiz." Trần Nhị Lang lại cúi đầu đi ăn cơm.

Ngày hôm sau, Trần Hữu Phúc từ thôn bên cạnh ôm hai con ch.ó nhỏ về. Một con toàn thân đều là lông màu vàng, một con bốn chân trắng như tuyết, Lan Lan liếc mắt một cái lập tức nhìn trúng con ch.ó nhỏ có chân màu trắng kia, nói: "Gia gia, cháu muốn con này!"

"Được, cho cháu." Trần Hữu Phúc nói. Còn con ch.ó toàn thân lông vàng kia thì cho Cố gia nuôi.

Trong nhà có chó, đừng nói Lan Lan để ý nhiều thế nào. Chó con màu vàng nghệ còn chưa đầy tháng, thân thể mềm mại, kêu tiếng chó nhỏ. Chỉ cần ở nhà là Lan Lan sẽ ôm trong ngực, cho nó ăn, cho uống nước, vuốt ve lông nó.

Ngay cả buổi tối ngủ nàng cũng muốn ôm nó vào trong chăn ngủ cùng. Trần Đại Lang không cho phép, nàng lại chờ phụ mẫu ngủ say thì lặng lẽ xuống giường, ôm chó con đến.

Cả nhà đều biết nàng thích chó nhỏ, động vật nhỏ thì có ai không thích chứ. Kim Lai và Ngân Lai cũng thích, sẽ đi gọi nó, sờ sờ rồi bế nó.

"Cô cô, cô không thích đậu nành sao?" Lan Lan thấy cô cô chưa bao giờ trêu chọc chó con, tò mò hỏi.

Trần Bảo Trâm đứng đắn gật đầu: "Cô không thích chó."

"Ồ." Lan Lan nghe xong lập tức không bế chó đến trước mặt nàng lắc lư nữa.

Trần Bảo Trâm cũng cố gắng không để mắt đến con chó. Đây không phải là chó của nàng.

Nàng chỉ nuôi của mình và nó cũng chỉ nhận một mình nàng là chủ mình. Nàng cũng sẽ ôm nó, thơm thơm, vuốt ve rồi cho nó

ăn ngon, chơi với nó, nói chuyện với nó.

Cố Đình Viễn lại mấy lần đưa đồ ăn đến, có canh gà hầm, có thịt viên chiên, có bánh bao chay hấp, Trần Bảo Trâm rất nhanh không giận nổi nữa. Tên nhóc này, làm thịt viên ăn rất ngon.

Lại tình cờ gặp hắn trên đường, nàng sẽ không giả vờ không nhìn thấy hắn nữa mà đứng yên, nhẹ nhàng gật đầu: "Cố tiên sinh."

Được nàng chủ động đáp lời, Cố Đình Viễn vô cùng kinh ngạc và vui mừng, vội vàng đáp lễ: "Trần tiên sinh."

Một câu "Trần tiên sinh" đã làm cho khóe miệng Trần Bảo Trâm khẽ cong lên, gật đầu với hắn rồi đi về phía trước.

Cố Đình Viễn đứng tại chỗ, xoay người nhìn bóng lưng nàng, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn. Nàng không còn giận nữa!

Lần sau, làm món gì để đưa cho nàng đây?

Trần Bảo Trâm là một con mèo tham ăn. Bản thân nàng biết nhưng nàng lại không ngờ Cố Đình Viễn cũng biết. Còn tưởng rằng Cố Đình Viễn đưa đồ ăn chỉ là bởi vì như vậy sẽ không gây chú ý cũng sẽ không có vẻ quá phù phiếm.

Ăn vài thứ tốt của Cố Đình Viễn, nàng đã không còn tức giận nữa. Hơn nữa, vốn nàng cũng không có tức giận nghiêm túc mà nói thì giống như là nhút nhát hơn. Nàng nhìn thấy hắn được người để ý thì lập tức lo lắng không giữ được hắn, lo lắng mình nhìn không được.

Loading...