Thiên Kim Giả Tái Sinh Thành Con Cưng - Chương 77: Niềm Vui Khó Tả
Cập nhật lúc: 2025-02-27 07:06:51
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Âm Dao ngờ rằng Lê Nhiễm tự cao như , chẳng lẽ cô rằng chỉ là một lời khen xã giao ? Cô còn thẳng thắn thừa nhận nữa chứ.
Mặc dù đúng là cô xing ! chẳng ai nhận lời khen của khác một cách vô duyên như cả!
Âm Dao còn gì đó với Lê Nhiễm, nhưng lúc đạo diễn gọi các diễn viên chuẩn cho cảnh tiếp theo. Âm Dao liếc mắt một cái, , Lê Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy giữa Âm Dao và phụ nữ trung niên lúc thật sự giống . Cả hai đều cách lườm mắt giống hệt .
Lê Nhiễm tiếp tục tìm một góc để xem phim, cho đến khi giờ nghỉ trưa đến, cô mới rời khỏi khu .
Cô lái chiếc xe điện nhỏ của quanh khuôn viên trụ sở, càng càng thích nơi , mặc dù internet và tiện nghi giải trí gì.
cảm giác lúc nào cũng lo lắng xem ai gửi tin nhắn cho thật sự tuyệt vời, gió thoảng trong khí là mùi tự do.
Đặc biệt là khi lái xe điện ở những nơi , cảm giác vui vẻ đó thật khó diễn tả!
dù vui thế nào, ai cũng sẽ đói bụng. Lê Nhiễm tiếng kêu của bụng gọi thực tại, cô chỉ thể ký túc xá của biên kịch để ăn , mới tính tiếp.
Nhà ăn ở ký túc xá biên kịch dường như luôn ăn uống suốt 24 giờ, và khi Lê Nhiễm bước , cô tình cờ thấy phụ nữ tóc ngắn mà cô gặp hôm qua đường.
Người phụ nữ tóc ngắn vẫy tay với cô, Lê Nhiễm cầm khay thức ăn xuống đối diện cô .
Người phụ nữ tóc ngắn trông như mới tỉnh dậy, “Em đến ăn sáng ? Hay là ăn trưa?” Bây giờ là 2 giờ chiều.
“Em đến ăn trưa, chị mới dậy đấy chứ?” Lê Nhiễm hỏi.
Người phụ nữ tóc ngắn gật đầu, “Ừm, mới dậy lâu, mà , em tên gì? Hôm qua chị quên hỏi tên em, chị tên là Chỉ Mãn Chu, em thể gọi chị là Chu Chu.”
“Em tên Lê Nhiễm, chị thể gọi em là Tiểu Nhiễm.” Lê Nhiễm lịch sự trả lời.
Chỉ Mãn Chu và Lê Nhiễm cùng phàn nàn về những điều hài lòng khi mới tới trụ sở.
“Hôm qua em ngủ thế nào? Chị bao giờ ngủ trong một căn phòng nhỏ như , cảm giác thật ngột ngạt.”
Lê Nhiễm nghĩ thầm, vẻ gia thế cô tồi, nếu thì thể ký túc xá biên kịch ngột ngạt như ? Căn phòng đó còn lớn hơn nhiều so với ký túc xá trường học.
Chỉ Mãn Chu tiếp tục , “Nhìn cái bữa ăn , thôi thì ăn tạm cho no bụng, nếu bảo mẫu nhà chị nấu thế , chắc chắn chị sẽ sa thải ngay.”
Lê Nhiễm càng chắc chắn về phân tích của về gia thế của Chỉ Mãn Chu.
Chỉ Mãn Chu tiếp, “Mà chị phát hiện , chị thật sự chịu nổi việc điện thoại, mạng! Chị sắp phát điên , chị nhảy disco, mấy trai cùng chị nhảy sàn nhảy !”
Điều làm Lê Nhiễm càng hiểu rõ hơn về tính cách của Chỉ Mãn Chu — một cô chị lớn tiền, thích chơi và tận hưởng cuộc sống.
Chỉ Mãn Chu thấy Lê Nhiễm trả lời mà cứ ngây , liền vẫy tay mặt cô.
“Em đang nghĩ gì , Tiểu Nhiễm, chị như , chắc vẻ của chị làm cho ngây ?”
Lê Nhiễm lấy tinh thần, mỉm gật đầu, “ , vẻ của chị làm cho ngây !”
Chỉ Mãn Chu vui vẻ vì lời khen của Lê Nhiễm, khi rời , cô vỗ vỗ đầu Lê Nhiễm, “Em gái , những tháng chị sẽ bảo vệ em ở trong đoàn phim, chuyện gì cứ đến tìm chị nhé!”
Lê Nhiễm cũng ảnh hưởng bởi cảm xúc vui vẻ của Chỉ Mãn Chu, cô cũng vui vẻ gật đầu. Hơn nữa, cô cảm thấy Chỉ Mãn Chu và Lạc Vũ Tình ở một phương diện giống , điều khiến cô còn cảm thấy khó chịu khi Chỉ Mãn Chu gần gũi với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-tai-sinh-thanh-con-cung/chuong-77-niem-vui-kho-ta.html.]
Sau khi ăn xong, Lê Nhiễm định tìm giáo sư để trò chuyện, nhưng ngờ cửa phòng của giáo sư đóng chặt, giáo sư ở đó, cô đành phòng và chuẩn những suy nghĩ hiện .
Mọi biên kịch đều sử dụng máy tính do đoàn phim cấp phát, máy tính chỉ thể truy cập mạng nội bộ và chỉ dùng để tra cứu tài liệu cần thiết.
Lê Nhiễm phát hiện trong kho tài liệu nhiều phim từ thập niên 90, cô mở một bộ phim đánh giá cao — Vương Biệt Cung và bắt đầu xem một cách im lặng.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nếu nhớ nhầm, bộ phim là một trong 100 bộ phim nhất của thế giới, với các suy ngẫm về văn hóa truyền thống, điều kiện sống của con và bản chất của con sức ảnh hưởng đối với cô.
Lê Nhiễm chìm đắm trong tác phẩm sử thi cảm động và thể tự thoát . Cô chỉ rời khỏi những cảm xúc sâu lắng đó khi bản nhạc cuối cùng kết thúc.
"À, bộ phim mắt những năm 90, nhưng nội dung chẳng liên quan gì đến thập niên 90 cả, nhưng thể làm một bộ phim như thế , đó chính là ước mơ của biên kịch,"
Cô một cách lười biếng trong khi giường, nhấm nháp những cảm xúc trải qua.
Nghĩ ngợi một lúc, cô mở phần mềm kịch bản và bắt đầu chính thức những dòng đầu tiên cho kịch bản của .
Lần , liền đến trời tối, và mãi cho đến khi tiếng gõ cửa, cô mới rời khỏi gian sáng tạo thoải mái đó.
"Tiểu Nhiễm, em ở phòng ?"
Đó là giọng của giáo sư Hàn.
Lê Nhiễm vội vàng lên tiếng, báo cho giáo sư là cô đang trong phòng, đó dậy mở cửa cho giáo sư .
Giáo sư Hàn mỉm bước , "Tiểu Nhiễm, em thật là tập trung quá, cô gõ cửa hai mà em mới thấy."
Lê Nhiễm nhẹ nhàng đỡ giáo sư xuống ghế, ngại ngùng xin : "Thưa Giáo sư, em mới kịch bản, nên thấy cô gõ cửa."
Giáo sư Hàn vỗ tay một cái, "Vậy là em ý tưởng ? Cô còn tưởng em xem thêm vài ngày mới bắt đầu đấy. Mau cho cô xem thử nào."
Lê Nhiễm đặt máy tính lên mặt giáo sư và chỉnh phông chữ lớn hơn một chút cho dễ .
Giáo sư Hàn kỹ từng chữ từng câu trong kịch bản của Lê Nhiễm, gật đầu hài lòng, chỉ một vài điểm mà Lê Nhiễm chú ý đến.
"Tiểu Nhiễm, em xem đoạn , nó tính nghệ thuật , nhưng em cũng thể quá xa rời thực tế. Cách diễn đạt như thể khiến xem hiểu rõ ý tưởng của em, em thể chỉnh sửa một chút."
"Còn ở đây nữa, thể thêm chút mô tả để làm tăng sức nặng của ý nghĩa, giúp xem cảm nhận rõ hơn những gì em diễn đạt."
Lê Nhiễm suy nghĩ một chút gật đầu.
Những điều giáo viên ở trường cũng thường xuyên , cô luôn hiểu nhưng làm . Xem , dù là ngành nghề gì, thành tựu đều rời khỏi lý thuyết, chỉ thực hành mới thực sự giúp hiểu nhiều điều.
Giáo sư Hàn và Lê Nhiễm thảo luận hơn nửa tiếng, khuôn mặt của bà cụ vẻ mệt, Lê Nhiễm kịp thời ngừng , thời gian vẫn còn dài, cô vẫn thể học nhiều từ hướng dẫn, cần vội vàng.
"Thưa cô, thời gian còn sớm nữa, chúng ăn thôi?" Lê Nhiễm đề nghị.
Giáo sư Hàn gật đầu, từ từ dậy, "Được, , ăn thôi, Tiểu Nhiễm ăn nhiều một chút, em xem em gầy như , cháu trai cô , cháu trai cô cũng thích ăn, cứ bảo mập, Tiểu Nhiễm, em cháu trai cô mập ?"
Lê Nhiễm quan tâm đến hình của Đoạn Trần Dực, nhưng những lời của hướng dẫn thì vẫn đáp , vì cô giả vờ trả lời một cách nghiêm túc,
"Cô đúng lắm! Con trai càng ăn nhiều một chút!"