“Đại sư ,   còn   xin  ngũ sư ?” Ôn Huyền  Phong Hạc Vân đang nhàn nhã uống rượu, trong lòng  khỏi  chút tức giận.
Phong Hạc Vân thong thả uống cạn rượu trong hồ lô,  mới mở miệng : “Ta chẳng   sai  đưa rượu Quế Hoa cho nàng  ?”
“Thế  gọi là xin  ?”
“Sao   tính là xin ?” Giọng Phong Hạc Vân  thêm vài phần mất kiên nhẫn.
“Lần    ngũ sư   thương nặng như , ít nhất cũng  đến xin  nàng trực tiếp chứ.” Ôn Huyền nghiêm mặt, giọng điệu cũng nghiêm túc hẳn lên, “Chỉ đưa một vò rượu Quế Hoa, thế thì tính là gì?”
“Ngươi hiểu gì chứ?” Phong Hạc Vân khinh khỉnh xua tay, “Rượu Quế Hoa là thứ  nhất đấy, ngươi    đây nàng  năn nỉ  bao lâu để xin rượu quế hoa ?”
“Thẩm Tang Nhược nhận  thứ  nhất định sẽ vui mừng khôn xiết.”
Đây chính là rượu Quế Hoa mà tiểu sư  thích uống nhất, nếu   Thẩm Tang Nhược  thương nặng,   mới  nỡ chia cho nàng một vò .
Phong Hạc Vân cho rằng lễ vật bồi tội  của   đủ quý giá .
“Đại sư , nhị sư , thì  hai  ở đây, bọn  tìm mãi.” Bạch Mộc Mộc và Lục Thời Khanh cùng   tới, “Hai  đang  gì ? Hình như   thấy rượu Quế Hoa.”
Bạch Mộc Mộc  ngọt ngào, tiến đến  mặt Phong Hạc Vân.
Ôn Huyền mở miệng   chuyện Phong Hạc Vân chỉ đưa rượu Quế Hoa cho Thẩm Tang Nhược để xin : “Tiểu sư ,   xem, đại sư   nên đích  xin  ngũ sư  .”
Mà Phong Hạc Vân  đặt trọng điểm  rượu Quế Hoa, vội vàng giải thích với Bạch Mộc Mộc:
“Tiểu sư  yên tâm, rượu Quế Hoa đó là vò   thích uống, hơn nữa đại sư   dùng hoa quế thượng hạng ủ cho  mấy vò mới .”
Nghe , Ôn Huyền nhíu mày.
Trước đây,   sẽ  cảm thấy hành động của Phong Hạc Vân  gì  .
Dù  đây cũng là điều bọn họ nợ Bạch Mộc Mộc, bọn họ  bù đắp những năm tháng nàng lưu lạc bên ngoài chịu khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-mang-toan-tong-phi-thang/chuong-27-tham-tang-nhuoc-lai-gay-hoa-roi.html.]
      mơ hồ cảm thấy Phong Hạc Vân quá thiên vị.
Thẩm Tang Nhược cũng là sư  của bọn họ.
Thêm  đó, sự  đổi của Thẩm Tang Nhược trong  thời gian  luôn khiến   bất an, nhịn   hỏi Phong Hạc Vân:
“Đại sư ,    đối xử với Tiểu Nhược như ?”
Trước mặt Bạch Mộc Mộc và Lục Thời Khanh, Phong Hạc Vân nào chịu   sư  Ôn Huyền chất vấn.
Lập tức tức giận phản bác: “Ta đối xử với Thẩm Tang Nhược thế nào? Ta vẫn luôn đối xử với nàng như , chỉ là   lỡ tay thôi.”
“Theo lời  , chẳng lẽ  vẫn luôn sai ?”
“Không đúng nha Ôn Huyền, từ khi nào   để ý đến Thẩm Tang Nhược như ? Chẳng   luôn chê nàng phiền phức, đến cả lệnh bài thông hành cấm chế cũng thu hồi   ?”
Lệnh bài cấm chế của Ôn Huyền, các sư   đồng môn đều , chỉ riêng Thẩm Tang Nhược là .
Nhắc đến chuyện , trong mắt Ôn Huyền thoáng hiện vẻ  hổ, “Là vì lúc đó  sắp đột phá, nên mới thu hồi lệnh bài của Tiểu Nhược,   chuẩn  cái mới cho nàng .”
Phong Hạc Vân  lạnh : “Bao nhiêu lệnh bài   thu, cứ nhất định  thu của Thẩm Tang Nhược,  nghĩ  đối xử với nàng thế nào?”
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Sắc mặt Ôn Huyền lập tức tái nhợt, há miệng, nhưng    nên lời.
“Thẩm Tang Nhược rốt cuộc  cho  uống bùa mê thuốc lú gì? Hay là nàng  đến mách  ?” Ánh mắt Phong Hạc Vân dò xét.
“Dù  thì  thấy chỉ cần một vò rượu Quế Hoa là đủ , nào  chuyện đại sư   đích  xin  sư  chứ?”
“Hơn nữa Thẩm Tang Nhược  hề nhỏ nhen như  nghĩ .”
Nàng nào dám  tha thứ cho  ,   chừng còn  ngược  an ủi  ,  nàng   cả.
Không ngờ Ôn Huyền  Phong Hạc Vân mắng cho một trận mà vẫn  chịu nhượng bộ, đầy kỳ vọng  về phía Lục Thời Khanh: “Thời Khanh.”
Lục Thời Khanh giật giật khóe miệng, vẻ mặt châm chọc, “Nhị sư ,  quên  ,   về phía ai cũng  thể  về phía Thẩm Tang Nhược.”