Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 160: Bố cậu bị bắt rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:57:16
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Cố Quyên Nhĩ tìm thấy Đới Thanh Thanh, cô đang ngẩn lật xem cuốn nhật ký của bé.
Cố Quyên Nhĩ hì hục trèo từ cửa sổ, ngượng ngùng : “Xin nhé, bắt đột ngột quá, kịp mang cô theo.”
Đới Thanh Thanh hít một thật sâu. Cố Quyên Nhĩ tưởng cô sắp mắng , nào ngờ Đới Thanh Thanh nghiêm túc hỏi: “Cố đại sư, thể cho mượn chút tiền ?”
“Haiz, cô khách sáo quá. Lần đầu cô đến đây, mượn chút tiền phòng là chuyện nên . Nói , cô mượn bao nhiêu?” Cố Quyên Nhĩ lôi một xấp tiền âm phủ, thêm: “Quá hai trăm tệ thì coi như chúng từng quen .”
“ cần tiền âm phủ, hai trăm tệ,” Đới Thanh Thanh đáp.
Cố Quyên Nhĩ sững sờ, vẻ mặt đau đớn: “Thanh Thanh, cô đổi , ngờ cô là thực dụng như .”
Đó là tiền? Đó là mạng sống của cô đấy!
Đới Thanh Thanh dở dở , đành đưa cuốn nhật ký của bé cho Cố Quyên Nhĩ xem.
Nửa giờ , Cố Quyên Nhĩ gập cuốn sổ , thở dài: “Hai trăm đủ ? bỏ một nghìn.”
Sáng sớm hôm .
Cậu bé tỉnh giấc, ngạc nhiên phát hiện bàn thêm cái bánh sinh nhật lớn và một chiếc xe đồ chơi gói tinh xảo.
Bên cạnh là tấm thiệp bằng hai nét chữ khác .
‘Chúc Thành Thành sinh nhật vui vẻ’.
“Bố , hai ?” Kha Văn Thành cầm tấm thiệp, chạy khắp nhà tìm kiếm.
Không một bóng .
Cảm xúc của bé từ vui mừng chuyển sang thất vọng. Cậu bánh kem và xe đồ chơi bàn, buồn bã : “Con quà...”
Cố Quyên Nhĩ dán lá bùa ẩn , cùng Đới Thanh Thanh bé nước mắt lưng tròng ôm chiếc bánh và món đồ chơi, một nỗi buồn khó tả dâng lên.
Đới Thanh Thanh vốn giàu tình cảm, bất giác lau giọt nước mắt nơi khóe mi: “Cố đại sư, bé đáng thương quá, chúng giúp ?”
“Giúp thế nào?” Cố Quyên Nhĩ cũng thương cảm Kha Văn Thành, nhưng cô vẫn giữ sự tỉnh táo.
Chúng sinh đều khổ, mỗi một vẻ.
Cô thể cho tiền bạc, giúp đỡ tiền đồ, trừ tà bắt ma, chỉ điểm đường nước bước.
Duy chỉ lòng và tình cảm là thể chi phối.
Bố Thành Thành ly hôn liên quan đến , đó là vấn đề tình cảm của thế hệ .
Chẳng lẽ bắt cóc bố đến, ép họ tổ chức sinh nhật cho thằng bé ?
Đới Thanh Thanh vẻ mặt bình tĩnh của Cố Quyên Nhĩ, kìm bèn : “Chẳng lẽ chúng thể biến thành bố bé, cùng đón sinh nhật một ngày ?”
“Có thể, nhưng cần thiết.” Cố Quyên Nhĩ lắc đầu: “Cuộc sống là sự lừa dối, cô hãy dành lòng của cho việc khác . Không cô gửi thư ? Xác định xem bé là chuyển thế của Cốc Thu Thanh mới là việc chính.”
Đới Thanh Thanh gì, ánh mắt cô đầy vẻ nỡ khi Kha Văn Thành lặng lẽ cất bánh kem tủ lạnh.
Hôm nay là sinh nhật , nhưng ngoài một và một con ma chẳng liên quan, một ai nhớ đến.
Cậu nhóc dùng tờ mười tệ chị gái hôm qua cho để mua thức ăn, về nhà tự nấu cho một bát mì.
Còn kịp ăn thì chuông cửa vang lên.
Kha Văn Thành mở cửa, bên ngoài là một phụ nữ ăn mặc diêm dúa.
Nhìn thấy cô , Kha Văn Thành liền lộ ánh mắt đầy căm ghét.
Cậu nhớ phụ nữ , chính cô khiến bố ly hôn.
Người phụ nữ sốt ruột hỏi: “Thành Thành, bố cháu nhà ?”
“Không .” Kha Văn Thành lạnh lùng đáp: “Ông năm ngày về, ở cùng cô ?”
“Cô cũng ba bốn ngày gặp bố cháu , gọi điện cũng . Cháu mau gọi cho ông bà ngoại và các bác hỏi xem, ông đến nhà họ ?” Người phụ nữ nhà.
Kha Văn Thành đóng sầm cửa : “Để hỏi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/chuong-160-bo-cau-bi-bat-roi.html.]
Cậu lấy điện thoại , nhanh chóng gọi cho họ hàng.
Câu trả lời nhận đều là thấy bố Thành Thành .
Lúc Kha Văn Thành mới nhận sự nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng mở cửa.
Người phụ nữ vẫn , khẩn thiết hỏi dồn: “Sao ? Có ở đó ?”
“Không .” Kha Văn Thành thành thật đáp: “Bác cả bác sẽ qua ngay, cô .”
Kha Văn Thành cho phụ nữ nhà nhưng thèm để ý đến cô .
Cô cũng chẳng bận tâm, chỉ sốt ruột chờ các bác của Kha Văn Thành đến.
Vừa đến nhà họ Kha, bác cả của Kha Văn Thành dồn dập tra hỏi phụ nữ: “Rốt cuộc là thế nào? Em trai ở cùng cô ?”
“Trước đó thì , nhưng bốn ngày chúng ăn cơm với mấy bạn xong thì ai về nhà nấy. Hôm đó vì chút chuyện vặt vãnh nên chúng cãi , cùng . Ngày hôm gọi điện thì ai máy. tưởng còn giận nên cũng mặc kệ. Ai ngờ tìm thấy nữa.” Người phụ nữ ấm ức .
“Mấy ngày tìm thấy mà cô cũng lo lắng, cô giỏi thật đấy!” Bác cả của Thành Thành mắng chẳng kiêng nể.
Bà chẳng dính chuyện nhà của em trai, nhưng cũng thể quan tâm đến em : “Mấy bạn của nó hỏi ?”
Người phụ nữ đáp: “Hỏi , đều thấy.”
“Thế cô còn ngây đó gì, mau báo cảnh sát !” Bác cả của Thành Thành giọng điệu gay gắt, bà hề chút thiện cảm nào với phụ nữ phá hoại gia đình em trai .
Đới Thanh Thanh quan sát một lúc lâu mới hiểu chuyện, cô tò mò ghé sát tai Cố Quyên Nhĩ hỏi: “Cố đại sư, cô xem bố của Thành Thành ?”
“Làm ?” Cố Quyên Nhĩ nhấm nháp món ăn vặt mà mấy cô cảnh sát cho hôm qua, rời mắt khỏi Kha Văn Thành.
Muốn xác định thằng nhóc là Phùng Tây Lai chuyển thế , cần nó đồng ý để Đới Thanh Thanh tiến giấc mộng của nó mới .
Mấy lớn lục tục kéo , chẳng ai đoái hoài đến Kha Văn Thành đang trong góc.
Có lẽ họ cho rằng bé còn nhỏ, chẳng giúp việc gì.
Cậu bé sàn nhà lấm bẩn dấu chân, nhà tắm lấy cây lau nhà lau cho sạch.
Lau nửa chừng thì chị mới nồng nặc mùi rượu trở về.
Thấy Kha Văn Thành, cô gái quẳng cái túi trong tay: “Quà sinh nhật gửi cho em đấy.”
Kha Văn Thành ngẩn , ngơ ngác hỏi: “Sáng nay... qua ?”
“Qua cái gì mà qua? Mẹ du lịch tỉnh khác .” Cô chị ngáp một cái, tẩy trang tắm rửa: “Chị ngủ đây, cấm ồn.”
Kha Văn Thành mấp máy môi, đến cả chuyện bố mất tích cũng kịp .
Cậu bé bộ quần áo trong túi, liếc xe đồ chơi bàn.
Một câu hỏi chợt nảy trong đầu .
Bố mất tích, du lịch, bánh kem và đồ chơi bàn là ai tặng?
Kha Văn Thành còn kịp nghĩ thông, chị gái cầm điện thoại c.h.ử.i đổng từ trong nhà tắm .
Cô gào mặt Kha Văn Thành: “Bố mất tích là chuyện tày trời như thế, mày với tao?”
“Em... em...” Kha Văn Thành quát đến co rúm cả cổ .
Cậu định giải thích là do chị cho cơ hội.
cô chị chẳng thèm , liền bắt máy: “A lô? Bác Cả, cảnh sát ạ? Hả? Không gì, bảo chúng về nhà chờ, mấy hôm nữa bố sẽ về ạ? Ý họ là ?”
Không ở đầu dây bên gì, vẻ mặt cô chị bỗng trở nên kỳ quặc: “Vâng, đợi về .”
Chẳng mấy chốc, mấy bác của Thành Thành về đến nhà.
Sắc mặt họ khó coi, bác Cả sang một bên lời nào.
Cô chị vội vàng hỏi: “Bác Cả, rốt cuộc bố cháu ạ?”
Sắc mặt của bác Cả cũng chẳng khá hơn: “Bố cháu bắt .”