Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 104: Ông nói xem, ấn tượng này có đủ sâu chưa?

Cập nhật lúc: 2025-10-10 15:36:02
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó đạo diễn Trần xong liền bước phòng.

 

Ba cô gái còn đều dốc hết sức lực, mừng rỡ vì cơ hội từ trời rơi xuống .

 

Không lâu , Phó đạo diễn Trần gọi : "Bốn cô cùng lúc, cơ hội chỉ một, hãy nắm bắt cho ."

 

Cố Quyên Nhĩ thấy một đàn ông trung niên đội mũ, cầm kịch bản đang chỉ đạo diễn xuất cho nam diễn viên bên cạnh.

 

Cô gái bên thấy nam diễn viên đó, kìm mà reo lên một tiếng: "Là ảnh đế Cổ Cảnh!"

 

Cố Quyên Nhĩ cũng nhịn thêm hai .

 

Xuyyy~

 

là giới giải trí, soái ca mỹ nữ nhiều như mây.

 

Ảnh đế tên Cổ Cảnh khuôn mặt quý phái kiêu ngạo, lông mày kiếm, mắt , vô cùng quyến rũ. Sự hiện diện của khiến tất cả trong phòng đều lu mờ.

 

Ngoại trừ một mỹ nữ khác đang chỉnh trang quần áo phía , lắng đạo diễn giảng giải cảnh .

 

Cảnh mà Cố Quyên Nhĩ đến đóng vai quần chúng là một bộ phim cổ trang. Cô gái mặc trang phục thời Đường, dung mạo sang trọng quý phái. Mỗi phần da thịt lộ đều như sương đọng. Thân hình đầy đặn, khiến Cố Quyên Nhĩ cũng chảy nước miếng.

 

Ánh mắt cô đảo qua đảo , khắp phòng là vòng một trắng nõn đầy đặn, quả thực là "khủng" đến phát điên!

 

Đây là ?

 

Thiên đường ?

 

Cố Quyên Nhĩ lén lút lau nước miếng của .

 

Đạo diễn Phùng Trình tạm dừng việc chỉ đạo diễn xuất, ngước mắt bốn diễn viên quần chúng mà Phó đạo diễn Trần tìm đến: "Trong vòng năm phút, ai trong các cô thể để cho ấn tượng sâu sắc nhất, đó sẽ cơ hội thử vai . Bắt đầu ."

 

Ông ai , nên nhất thời ai hành động. Cố Quyên Nhĩ trái , ngay họ đang sợ "súng b.ắ.n chim đầu đàn". Vị trí ở giữa và lùi về thì sẽ an hơn.

 

Cô thì chẳng bận tâm. Dù cũng đến đây để thật sự đóng phim.

 

Chẳng chỉ là để ấn tượng sâu sắc thôi ? Việc Cố Quyên Nhĩ thường xuyên lướt mạng 5G là vô ích. Các đoạn hài kịch mạng, ai mà chẳng ?

 

Xắn tay áo lên, Cố Quyên Nhĩ bước về phía đạo diễn Phùng Trình.

 

"Xem cái tát đầy lực của lão nương đây, đ.á.n.h cho ông cả đời quên thì thôi!"

 

Vừa đến bàn, một bóng từ bên trái Cố Quyên Nhĩ vọt lên. Với tốc độ chớp nhoáng, nhanh đến kịp trở tay, bốp một cái tát mặt đạo diễn Phùng Trình. Tốc độ quá nhanh khiến cả Cố Quyên Nhĩ cũng kịp phản ứng.

 

Mẹ ơi, cái gì ?! Sao hớt tay thế ?

 

Cố Quyên Nhĩ kinh ngạc, những khác cũng há hốc mồm.

 

Phùng Trình sững vài giây, tức đến run lên: "Cô điên ?! bảo để ấn tượng, chứ bảo để dấu tay! Trần Triều! Cậu tìm con ngốc ? Lôi ngoài cho !"

 

Cô gái đó vẫn bình tĩnh: "Đạo diễn, ông xem, ấn tượng đủ sâu ?"

 

"Xin đạo diễn Phùng, xin ! sẽ kéo cô ngay!" Phó đạo diễn Trần tái mặt.

 

C.h.ế.t tiệt! Cô xem hài kịch mạng nhiều quá ? Đây là cảnh nào? Thân phận của đạo diễn Phùng là gì chứ? Cô tát ông một cái, đừng là để ấn tượng, mà cả sự nghiệp diễn xuất của cô cũng đình trệ ở cái tát !"

 

Phó đạo diễn Trần vội vàng kéo cô gái ngoài. Cô còn bất mãn: "Đạo diễn Phùng, ông giữ lời! Rõ ràng để ấn tượng là cơ hội! Giờ ông nhớ kỹ đúng ?! Buông ... buông !"

 

"Phốc..." Một tiếng đúng lúc vang lên bên cạnh.

 

Phùng Trình phát nổ: "Ai? Ai đấy?"

 

Ánh mắt sắc lẹm của ông về phía Cổ Cảnh.

 

Khuôn mặt tuấn tú của nam diễn viên biểu cảm gì, nghiêm túc : "Đạo diễn Phùng gì? là diễn viên chuyên nghiệp, bình thường sẽ ... phốc..."

 

Chưa hết lời, Cổ Cảnh bật , mặt , run vai : "Trừ khi... nhịn nổi thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/chuong-104-ong-noi-xem-an-tuong-nay-co-du-sau-chua.html.]

Nữ diễn viên phía ôm đầu, đến chảy nước mắt, cuối cùng bệt xuống ghế, đầu đập "bộp" một cái lên bàn.

 

Mặt Phùng Trình lúc xanh lúc trắng, tức giận về phía Cố Quyên Nhĩ đang xắn tay áo dở dang, giọng điệu nguy hiểm : "Cô xắn tay áo gì? Không lẽ cũng tát một cái nữa?"

 

Ánh mắt của đều đổ dồn về phía Cố Quyên Nhĩ, lúc đầu cô dường như khắc một chữ 'Nguy'.

 

Cố Quyên Nhĩ âm thầm hạ tay áo xuống, chột liếc mắt sang một bên: "Ha ha ha... Sao thể? là loại thiếu văn hóa như ?"

 

Phùng Trình tỏ vẻ nghi ngờ, xoa mặt, cố gắng kìm nén cơn giận: "Thôi , nhanh lên."

 

Hôm nay đúng là xui xẻo, diễn viên hủy hợp đồng, còn gặp một điên.

 

Cố Quyên Nhĩ suy nghĩ một chút, ngẩng đầu hỏi: "Đạo diễn Phùng, vai diễn một ngày bao nhiêu tiền?"

 

"Hai nghìn." Phùng Trình vui : "Hỏi cái gì?"

 

"À, gì, chỉ là tìm hiểu về tiền công tương lai của thôi." Cố Quyên Nhĩ xoa mũi, mong đợi Phùng Trình: "Đạo diễn Phùng, bây giờ ông thể cho mượn một nghìn chín trăm tệ ?"

 

"Mượn tiền?" Phùng Trình khó hiểu: "Cô mượn tiền gì?"

 

"Ông để ấn tượng sâu sắc cho ông ? sẽ dùng tiền để diễn xuất." Cố Quyên Nhĩ một cách hợp lý: "Ông cho mượn thì thể diễn tiếp ."

 

Phùng Trình cô gái mặt - ngoại hình , khí chất cũng , chỉ là gu thẩm mỹ kém, mặc cái thứ linh tinh lộn xộn gì thế . Ông nghĩ nhiều, tưởng Cố Quyên Nhĩ tùy hứng diễn một cảnh.

 

Rút ví, đưa cô một nghìn chín trăm tệ: "Kịch bản gì?"

 

"Bí mật!" Cố Quyên Nhĩ nhận lấy tiền, nhét túi quần: " chuẩn một chút ."

 

"Ừm, cô chỉ năm phút thôi." Phùng Trình nhắc nhở.

 

"Rõ !" Cố Quyên Nhĩ vui vẻ bỏ .

 

thẳng, rời khỏi đoàn phim.

 

Ra khỏi cửa, cô thấy An Mộng xổm đất, cúi đầu ủ rũ, cạnh bên là Bạch Chiếu cũng trong tư thế y hệt.

 

Thấy Cố Quyên Nhĩ , An Mộng vội vàng tiến lên: "Cố đại sư, ?"

 

Cố Quyên Nhĩ thở dài, im lặng vài giây hỏi: "Hay là chúng cửa ."

 

Khóe miệng An Mộng co giật.

 

Chị là loại đó ? Có vả mặt ?

 

Chuyến kiếm một nghìn chín mà tốn công sức, Cố Quyên Nhĩ hét to trong lòng: "Đi thôi, mời cô ăn!"

 

An Mộng vẫn còn nhớ kết quả mời ăn. Cô cảnh giác: "Sẽ là mì gói chứ?"

 

"Ôi, cô gì thế, là loại keo kiệt ? Lần chúng ăn thịt!" Cố Quyên Nhĩ ghế phụ.

 

An Mộng , chị mà keo kiệt thì còn ai keo kiệt nữa?

 

khi nghĩ đến lát nữa sẽ Cố Quyên Nhĩ bao ăn, cô đành cố nhịn.

 

Đạp ga, lái xe theo định vị của Cố Quyên Nhĩ.

 

Năm phút , Phùng Trình mất kiên nhẫn: "Người ? Sao vẫn đến?"

 

Trần Triều vội vàng tìm, tìm một vòng, mồ hôi lạnh đầm đìa chạy về: "Cái đó... bảo vệ cô gái đó cầm tiền xong thẳng ."

 

Mặt Phùng Trình lập tức đen như mực.

 

Nói như là ông lừa một nghìn chín trăm tệ ngay mắt ?

 

Phùng Trình giận dữ hổ: "Còn đấy gì? Báo cảnh sát !"

 

"Báo, báo ... Số tiền hai nghìn, đủ để lập án." Trần Triều hổ đáp.

 

 

Loading...