Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-11-08 16:40:32
Lượt xem: 62
Khiến bọn họ cho rằng Diệp Thù Yến bại Fui, thật ra anh là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Thay Đường Noãn đòi lại công bằng, giáo huấn nhà họ Giang, còn trực tiếp chặt đứt khả năng Diệp Thù Thần tới công ty!
"Một mũi tên ba mục tiêu. Diệp đại thiếu quả nhiên là thủ đoạn rất hay.”
Diệp Thù Yến từ chối cho ý kiến, Giang Trạm bây giờ cũng chỉ có thể nói chuyện vô ích.
Mắt thấy Giang Trạm bại trận, Giang Miểu chỉ có thể tự mình tiến lên.
Trạng thái hiện tại của cô ta hoàn toàn trái ngược với hơn hai giờ trước, cả khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt: "Diệp Thù Yến, xin lỗi, tôi biết tôi sai rồi.”
Cô ta nói xong, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống: "Tôi thề, sau này sẽ không bao giờ dây dưa với anh và Đường Noãn nữa, anh có thể tiêu hủy bản ghi âm hay không.”
Lúc này cô ta thật sự sợ hãi.
Nếu như nói lúc livestream cô ta xin lỗi mặc dù khuất nhục, nhưng sau đó cũng có thể có đường xoay chuyển, nhưng sau khi thanh thế xin lỗi tập thể to lớn như vậy, bất kỳ lời giải thích nào của cô ta đều lộ ra tái nhợt vô lực, cô ta hoàn toàn xong rồi.
Mà càng khiến cô ta sợ hãi chính là bản ghi âm trên tay Diệp Thù Yến, những lời xin lỗi tập thể kia, chỉ cần cô ta giả điếc giả câm cũng có thể vượt qua, nhưng nếu như bản ghi âm mà chính miệng cô thừa nhận chân tướng bị truyền ra ngoài... Giang Miểu không dám tưởng tượng, cho nên cô ta xin lỗi vô cùng thành khẩn: "Tôi có thể lập tức phát Weibo xin lỗi Đường Noãn, cầu xin mọi người nể mặt tôi đã rơi vào tình trạng này, tiêu hủy bản ghi âm.”
Diệp Thù Yến không nói gì, mà là kêu một tiếng vào trong phòng nghỉ: "Đường Noãn.”
Đường Noãn đang nghe lén hoảng sợ, cô cũng không phải cố ý, chủ yếu là động tĩnh đoàn người tiến vào quá lớn, cô không nghe cũng không được. Lúc này mới biết thì ra vừa rồi Giang Miểu thuận lợi xin lỗi như vậy, vậy mà là Diệp Thù Yến ghi âm Giang Miểu. Biết trong lòng mình bị lợi dụng cuối cùng cũng cân bằng một chút, coi như anh còn có chút lương tâm.
Cô nhìn vào gương xem có gì không ổn không, sau đó đi ra ngoài. Mấy người nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt, nhưng không dám nói gì. Diệp Thù Yến cúi đầu gửi bản ghi âm cho cô: "Muốn làm như thế nào, em quyết định.”
Giang Miểu nhìn cầu xin về phía Đường Noãn. Đường Noãn trực tiếp mở ra. Giang Miểu: . . .
"... Xin lỗi, là em hiểu lầm, nhưng lúc ấy tất cả mọi người đều nói chúng ta là một đôi, anh cũng cho phép em đi theo bên cạnh anh... A, lúc ấy em cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, em vừa nghĩ đến cô ta là vị hôn thê của anh, cô ta có thể tùy ý ở bên cạnh anh, em đã ghen tị đến phát điên... Lúc phản ứng lại cũng đã không kịp rồi... Em sẽ xin lỗi Đường tiểu thư, em biết em ti tiện, em, em chỉ là quá yêu anh...”
Hình phạt công khai này khiến Giang Miểu gần như không đứng vững, nhưng cô ta vẫn không dám nói gì, gần như hèn mọn cầu xin: "Đường Noãn, tôi biết tôi sai rồi, bây giờ tôi xin lỗi cô trên Weibo, tôi là chuột chạy qua đường, cầu xin cô...”
“Được.”
Đường Noãn cúi đầu thao tác: "Tôi sẽ không đăng lên mạng, tôi cũng không muốn trở thành một cô khác.”
Giang Miểu vui mừng, đã thấy Đường Noãn cho cô ta xem giao diện điện thoại di động, chỉ thấy trong nhóm "liên minh những ông bố lo lắng", vừa mới được phát ra một đoạn ghi âm, người gửi tin nhắn chính là Đường Noãn.”
Cô nói không xin lỗi, thật ra tôi cũng không sao cả.”
Đường Noãn mỉm cười: "Anh Thù Yến hao hết tâm tư giúp tôi tìm chứng cớ, chân tướng cũng nên cho người ta biết, về phần người khác có thể đăng lên mạng hay không, vậy thì không phải tôi có thể khống chế, cô nói đúng không?”
Giang Miểu cuối cùng cũng phản ứng lại, mắt sắp nứt ra: "Đường Noãn!”
Đường Noãn lạnh lùng, thản nhiên nói: "Giang Miểu, mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của mình, nếu đã làm, thì sẵn sàng gánh chịu hậu quả, không ai có nghĩa vụ tha thứ cho cô cả.”
Đoạn ghi âm vừa phát ra, mọi người đang hoạt động trong nhóm tiền im lặng lại, Đường Noãn đoán bọn họ hẳn là đang tải về nghe. Giang Miểu gần như sụp đổ: "Cô, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy!” Nói xong vậy mà nhào về phía cô.
Diệp Thù Yến đứng ở một bên nghiêng một bước chắn trước mặt Đường Noãn, dễ dàng ngăn cản đối phương, thản nhiên nhìn về phía Giang Trạm.
Lần này Giang Trạm phản ứng nhanh, trực tiếp kéo Giang Miểu trở về, cũng không kéo dài chút nào.
Đường Noãn nhìn bóng lưng trước mắt đầu tiên là sửng sốt, sau đó hơi hơi nghiên đầu trả lời Giang Miểu: "Bởi vì cô đối với tôi còn ác liệt hơn thế. Cho nên, đừng hỏi những câu hỏi ngây thơ như vậy.”
Cô nhìn ánh mắt nặng nề của Giang Trạm, không chút sợ hãi trốn sau lưng Diệp Thù Yến: "Tôi cảm thấy thay vì tìm vấn đề từ trên người tôi, không bằng nhanh tìm cách đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-96.html.]
Cô lắc lư điện thoại di động: "Tôi sẽ không gửi, nhưng không đảm bảo rằng những người khác sẽ không gửi đâu.”
Cuối cùng Giang Trạm mang theo Giang Miểu vội vàng rời đi, Diệp Chính Hồng trước khi đi còn tức giận đến mức chỉ tay Diệp Thù Yến hai cái, nhưng cũng nói không nên lời nào. Đường Noãn phiên dịch cho Diệp Thù Yến: "Ông ấy đang tức giận vô ích.”
Diệp Thù Yến vốn không có biểu cảm gì đáy mắt nhất thời có một tia ý cười, anh cười, không khí lập tức liền thoải mái xuống.
Đường Noãn cũng cảm thấy vui vẻ, sau đó nói: "Thật ra cô ta không thể khiến tôi bị thương. Tôi vẫn còn một chút Taekwondo.”
Diệp Thù Yến không nói gì: "Em để tôi đứng bên cạnh xem em đánh nhau?”
Đường Noãn tưởng tượng tình cảnh kia một chút, không khỏi phì cười. Diệp Thù Yến không biết nghĩ tới cái gì, nói một câu: "Không tồi, rất tuyệt.”
Câu nói không đầu không đuôi này, Đường Noãn có chút mờ mịt: "Cái gì?”
Diệp Thù Yến nói:
"Taekwondo rất tuyệt, bài phát biểu hôm nay cũng thật tuyệt.”
Đường Noãn vui vẻ nói:
"Cảm ơn đã khen ngợi, định giá cho tôi cao một chút tôi sẽ càng vui vẻ hơn.”
Nói tới đây, cô nhìn chằm chằm vào Diệp Thù Yến hỏi:"Anh lợi dụng tôi.”
Diệp Thù Yến cũng không định cõng cái nồi này, anh ra hiệu điện thoại di động của cô: "Yêu cầu của em có điểm nào tôi không làm được.”
Lại hỏi ngược lại: "Vừa mới phát bản ghi âm ra, đã định trở mặt không nhận người.”
Cú đảo lộn này khiến Đường Noãn nghẹn lại, cô nói: "Diệp Thù Thần kia, việc làm ăn của nhà họ Giang.”
Nói đến đây, trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua một tia suy nghĩ, lại không bắt được. Ngược lại khiến cho Diệp Thù Yến lại bắt được nhược điểm, anh rũ mắt nhìn cô: "Vợ chồng đồng lòng, tôi cùng lắm chỉ là thuận nước đẩy thuyền, vì chúng ta tranh thủ càng nhiều lợi ích lớn hơn, em lại tính toán với tôi rõ ràng như vậy.”
Anh nói đến nơi này, mắt phượng híp lại, nhìn Đường Noãn có chút chột dạ.
Lại nghe anh tiếp tục nói: "Cho dù là HR, cũng phải tạo ra chút giá trị cho sếp chứ.”
Đường Noãn: . . . Có thôi đi không! Cũng chỉ là một câu nói, có bản lĩnh anh thật sự trả tương cho tôi đi. Sau đó chỉ thấy Diệp Thù Yến chậm rãi từ trong túi lấy ra một tấm thẻ nhét vào trong tay cô.
Đường Noãn: . . .
Cái gì vậy?
Diệp Thù Yến lần nữa trở lại trước bàn làm việc, thờ ơ nói: "Thẻ lương.”
Mặc dù đã sớm có dự cảm, nhưng thật sự nghe người này nói như vậy, Đường Noãn vẫn không nhịn được vung nắm đ.ấ.m về phía bóng lưng của anh.
Tâm tình của Diệp Thù Yến hình như không tệ, sau khi ngồi xuống ấn bộ đàm: "Mang chút điểm tâm, trái cây vào.”
Đường Noãn kinh ngạc nhìn anh, sau bộ đồ ngủ mỏng manh, cô hình như lại phát hiện ra thứ gì đó của bá tổng.
Vậy mà vừa ăn vặt vừa làm việc, Đường Noãn tưởng tượng Diệp Thù Yến ngồi nghiêm chỉnh, mặt lạnh vừa ăn hoa quả vừa phê duyệt văn bản.
Diệp Thù Yến xoa trên trán, chỉ vào sô pha trong khu tiếp khách nói: "Đến đó nghỉ ngơi một lát, buổi trưa rồi đi.”