Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-30 23:53:05
Lượt xem: 107

Đường Noãn nói: "Cũng đâu phải là tiệc sinh nhật của tớ, không nên giọng khách át giọng chủ, đúng mực là được.”

Quý Vân cười: "Ở bên Diệp đại thiếu có khác, còn biết phải đúng mực.”

Đường Noãn không phủ nhận, cười nói: “Phu xướng phụ tùy (*), cũng đâu thể bảo anh ấy phải nghe theo tớ.”

(*Phu xướng phụ tùy: cảnh đầm ấm, thuận hòa trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo. )

Quý Vân tưởng tượng tới cảnh Diệp Thù Yến lạnh như băng phối hợp với Đường Noãn mặc trang phục phóng khoáng lẳng lơ, không khỏi run cầm cập: "Cậu cũng dám nghĩ quá đấy.”

Đường Noãn cười: "Đời người không chỉ dựa vào mỗi tò mò mới có thể sinh ra niềm vui, trí tưởng tượng cũng có thể.”

“Cậu nói trí tưởng tượng này của cậu cho Diệp tổng nhà cậu nghe xem nào, có khi niềm vui còn nhân lên gấp bội nữa đấy.”

“Xin người, trước mắt tớ còn chưa có ý định từ hôn.”

Chọn lễ phục xong lại chọn vài món trang sức và túi xách, Đường Noãn trực tiếp gọi người đưa đến tiểu khu Vân Đỉnh, sau đó thừa dịp nhà cũ không có ai, cô quay về thu dọn vài món đồ dùng hàng ngày chuyển qua đó.

Tiểu khu Vân Đỉnh là một trong những tòa nhà cao cấp do nhà họ Diệp phát triển, nằm ở trung tâm thành phố nơi tấc đất tấc vàng, bình thường đại đa số thời gian đi làm, Diệp Thù Yến đều sống ở đây.

Năm đó sau khi hai người đính hôn, anh đã tặng tầng dưới cho Đường Noãn, nhưng mới trang hoàng xong không lâu thì Đường Noãn đã ra nước ngoài du học, bình thường trở về cũng toàn ở nhà cũ nhà họ Đường, gần như chưa từng ở chỗ này.

Nhưng hôm nay chưa nói tới chuyện Đường Dị về nhà cũ, Giang Trạm còn thả mồi lớn cho ba mẹ và chị cả cô, e là ở nhà cô sẽ không được bình yên, lúc này cô không khỏi cảm ơn sự hào phóng của Diệp Thù Yến, nếu không sợ là ngay cả một chỗ trốn thanh tĩnh, cô cũng không có.

Đường Noãn còn tưởng rằng cô phải thu dọn một lúc mới có thể ở được, nhưng không ngờ người quản lý sinh hoạt của Diệp Thù Yến vẫn luôn thu xếp công việc để đến quét dọn định kỳ, biết được cô muốn qua đây ở, trợ lý sinh hoạt còn giúp cô lấp kín tủ lạnh và những đồ dùng hàng ngày khác.

Thoải mái nằm trên giường lớn, Đường Noãn cảm thán, đãi ngộ đính hôn đã tốt vậy rồi, nếu kết hôn thì chắc chắn là sẽ còn tuyệt hơn nữa.

Vì cuộc sống thoải mái bừa bãi!

Đường Noãn làm động tác cổ vũ, dùng hết sức lực như khi còn đi học ở nước ngoài, tâm không tạp niệm bắt đầu hoàn thiện phương án thiết kế hệ thống khách sạn Noãn Dương.

Chờ khung thiết kế của khách sạn Master và Candy được đưa ra thì cũng đến ngày sinh nhật của Giang Miểu.

Buổi sáng Đường Noãn thong dong tắm rửa làm spa toàn thân, ngủ trưa một giấc ngon lành rồi mới gọi đội ngũ tạo hình đến chuẩn bị cho yến hội.

Tạo kiểu tóc xong, vừa mới mặc lễ phục vào thì chuông cửa vang lên, Đường Noãn nhìn đồng hồ, chắc là Diệp Thù Yến, vì thế lập tức chạy ra mở cửa.

Kết quả cửa vừa mới mở ra, chân cô bỗng nhiên bị vấp, ngã chúi về phía trước, tiếng kinh hô của đội ngũ tạo hình phía sau vẫn còn ở trong miệng, cánh tay nhỏ của Đường Noãn đã được một bàn tay to có khớp xương rõ ràng vững vàng đỡ lấy.

“Thế nào?”

Giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước.

“Không sao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-9.html.]

Đường Noãn vịn khung cửa đứng thẳng người, cười nói: “Giày hơi cao.”

Cô hơi ngẩng đầu đánh giá người chồng chưa cưới đã lâu không gặp, mắt phượng mũi cao, vẫn đẹp trai như cũ, chỉ là hình như khí chất càng thêm lạnh nhạt cứng rắn, con ngươi màu lưu ly lúc nhìn người ta không hàm chứa một chút tình cảm.

Chắc là sau khi xuống máy bay thì anh qua thẳng đây, trong lòng còn ôm một bó hoa hồng đỏ rực không hợp với bản thân anh chút nào, nhưng nó cũng làm giảm bớt đi uy thế lạnh như băng kia.

Nghe cô nói không sao, Diệp Thù Yến cũng không nói gì thêm, quay đầu lấy một cái hộp từ trong tay trợ lý và tặng chung với bó hoa trong lòng ngực: “Quà.”

Sau đó giơ tay nhìn đồng hồ: “Tôi lên sửa soạn một chút, một tiếng sau xuống đón em.”

“Được.”

Đóng cửa lại, Đường Noãn mở quà ra, phát hiện là một đôi khuyên tai ngọc xanh, nháy mắt tâm trạng cô phấn chấn hẳn lên, cô thích anh lễ nghĩa chu toàn như vậy.

Tin nhắn điện thoại nhấp nháy không ngừng, thì ra có người gửi một tấm ảnh vào trong “Liên minh những ông bố lo lắng”, trong ảnh là một người đàn ông tuấn mỹ mặt không chút biểu cảm bước ra khỏi cửa sân bay: [Một giờ trước Diệp đại thiếu đã quay về!]

[Bộ dáng vội vã này, quả nhiên là đang gấp đi về dự tiệc sinh nhật của Giang Miểu.]

Nhìn một đám người xem ảnh bịa chuyện, Đường Noãn không khỏi muốn cười, vội vã, phong trần mệt mỏi, gấp không chờ nổi?

Núi băng Diệp Thù Yến đó, từ khi nào đã xuất hiện dáng vẻ khác ngoài trạng thái ung dung lạnh lùng?

Nhưng hiển nhiên mọi người không biết điều này, thảo luận vô cùng rôm rả, còn có người @ cô, nói bóng nói gió hỏi thăm bây giờ Diệp Thù Yến đang ở đâu.

Hiển nhiên, điểm đáng chú ý nhất trong bữa tiệc sinh nhật này đã không còn ở chuyện tiểu công chúa nhà họ Giang được sủng ái ra sao, mà có nhiều người muốn xem vở kịch tình cảm giữa cô và núi băng cao lãnh Diệp Thù Yến hơn.

Thực ra nếu Đường Noãn không phải là một trong các đương sự, nói không chừng cô cũng sẽ đi theo góp vui, dù sao cây vạn tuế nở hoa là kỳ cảnh khó có được, cô cũng rất tò mò không biết dáng vẻ của Diệp Thù Yến khi yêu một người sẽ ra sao.

Đáng tiếc hôm nay cô là cho người bị người ta chế giễu, còn bị ép làm bia đỡ đạn, đương nhiên không mấy dễ chịu.

Bởi vì nhìn quá chăm chú, chân cô không cẩn thận lại trẹo một cái, thợ trang điểm vội vàng nói: "Cô Đường, có phải giày không vừa chân không? Có muốn đổi một đôi khác không?”

Đường Noãn nhìn đám người trong nhóm đang nói đủ lời âm dương quái khí với cô, cúi đầu nhìn cánh tay vừa được đỡ, híp híp mắt: "Không cần đâu, cứ đôi này đi.”

Không có lý nào người khác giẫm cô dưới lòng bàn chân, cô còn phải ngoan ngoãn chịu đựng.

Sơn trang nghỉ dưỡng suối nước nóng Duyệt Phong, một giờ nữa tiệc sinh nhật mới bắt đầu, nhưng các khách khứa đã lục tục đến dự.

Trong phòng tổng thống ở tầng bốn, đội ngũ tạo hình đang sửa sang lại lần cuối cho Giang Miểu, mấy sợi dây chuyền đổi tới đổi lui, cô ta vẫn cứ cảm thấy không vừa lòng lắm.

Một cô gái nhỏ tầm mười bảy, mười tám tuổi chạy vào, nhanh mồm nhanh miệng chế nhạo: "Ai nha, không cần phải đeo dây chuyền đâu, chẳng phải lát nữa sẽ có người tặng sao?”

“Em thấy kim cương hồng hợp với lễ phục này nhất, chờ anh Diệp mang quà tới tặng, để anh ấy tự mình đeo lên giúp chị.”

Giang Miểu bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ: "Hạ Hạ, em đừng có nói lung tung. Diệp Thù Yến đã đính hôn rồi, nếu em để vợ chưa cưới của người ta nghe thấy, cô ấy sẽ mất hứng đấy.”

Loading...