Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:50:24
Lượt xem: 91
Diệp Thù Yến bắt lấy tay cô, trầm giọng hỏi: "Đường Noãn, em có biết là mình đang làm gì không?”
"Tôi biết.”
Ánh mắt Đường Noãn mơ màng, hơi thở gấp gáp, cũng không biết là thật sự biết hay là giả vờ biết: "Là anh dụ dỗ tôi trước, Diệp Thù Yến, tôi khó chịu quá...”
Tiếng khóc nức nở kiều diễm giống như kẻ gian đứng trên vò rượu vung vẩy bó đuốc, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị kẻ đó thiêu cháy.
Diệp Thù Yến dường như không thể giữ cô lại được nữa, đành dựa vào cửa để mặc cô muốn làm gì thì làm. Cô hệt như một con thú nhỏ hôn dọc theo yết hầu của anh xuống, anh cũng phối hợp hơi cúi đầu xuống để mặc cô không chút kiêng kị mà tiến vào miệng anh.
"Cậu chủ, nước đá đến rồi.”
Đoán chừng là lo anh không nghe thấy, người hầu gõ mạnh một cái.
Lưng anh rung lên, nhưng Diệp Thù Yến như không nghe thấy cũng không cảm nhận được, ngoại trừ việc dung túng cho người đang ở trong lòng làm bừa thì không còn một động tác dư thừa nào khác.
Cho đến khi bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, người bên ngoài định phá cửa xông vào, anh mới tỉnh táo lại, nắm lấy tay Đường Noãn đang cởi áo sơ mi của anh ra, mở miệng nói: "Khi nào bác sĩ đến?”
Âm thanh trầm khàn vang lên.
Người hầu đứng bên ngoài trả lời: "Khoảng 15 phút nữa sẽ đến.”
Diệp Thù Yến ôm chặt lấy Đường Noãn đang thần trí không rõ trong lòng, xoay người mở hé cửa một chút, cầm lấy cốc nước đá rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Anh tự mình uống một nửa cốc nước rồi rót phần còn lại cho Đường Noãn. Dòng nước lạnh cuối cùng cũng khiến cơ thể dịu đi đôi chút, đầu óc Đường Noãn cũng tỉnh táo lại. Diệp Thù Yến nhìn quần áo xộc xệch trước mặt, anh cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nam thần băng sơn bị kéo xuống thần đàn, quả thực khiến người ta phạm tội, tuy rằng cô mới chạm qua một lần, không đúng, chính bởi vì cô vừa chạm qua một lần, nên mới thực thủy biết vị*....
Thực thủy biết vị: là ăn được một lần thì càng muốn ăn nhiều hơn nữa. )Vì để đề phòng cô lại không kiềm chế được bản thân, Đường Noãn ngửa đầu uống hết ly nước đá còn lại, rồi cầm túi nước đá chạy đến sofa co người lại.
Diệp Thù Yến thì lại đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại rồi mới dựa cả người vào tường, thả lỏng áp lực dồn nén hồi lâu.
[Chúng sinh đều phiền não, phiền não là bể khổ. Phiền não không sinh không diệt, không nhơ không sạch, không tăng không giảm,... Dáng người cũng vừa phải, cơ bụng rất.... Không, không, không, A di đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.]
Diệp Thù Yến nghe vậy, nhịn không được cười khẽ, biết được nhiều như vậy, xem ra đúng thật là cô đã phí không ít công sức chép kinh Phật đưa cho bà cụ.
[... Sắc tức là không, không tức là sắc... Sao anh ta lại giống như người bình thường thế nhỉ? Không lẽ là do cái đó không được? Chẳng lẽ Viagra mình mua lại chó ngáp phải ruồi?...]
Diệp Thù Yến: . . .. Anh rửa mặt thật mạnh, đi ra khỏi nhà vệ sinh rồi đi thằng tới chỗ Đường Noãn, ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh cô.
Đường Noãn giật nảy mình, chỗ để nghỉ ngơi trong phòng này không lớn lắm, hai chiếc ghế sofa đơn cách nhau một bàn trà, chân vừa duỗi ra cũng có thể chạm phải. Đường Noãn nghi ngờ người này đang cố ý tới dụ dỗ cô. Cô lại uống thêm một ngụm nước đá, đề nghị: "Anh Thù Yến, hay là anh ngồi lên trên giường đi?”
Cách xa một chút cho an toàn ha! Diệp Thù Yến nhìn cô, thản nhiên nói: "Ban ngày tôi sẽ không lên giường.”
Đường Noãn: . . ...
[Thế thì để tôi lên?]
Đường Noãn đột nhiên phát hiện ra một công dụng mới của thuật đọc tâm, nếu hỏi thẳng câu này mà bị từ chối thì xấu hổ lắm, nhưng hỏi trong lòng thì không sao đâu ha. Cô hỏi xong thì liếc nhìn Diệp Thù Yến, có lẽ là nhờ thuốc Đông y nên cảm xúc của anh bộc lộ ra ngoài rất nhiều, Đường Noãn rõ ràng có thể nhận được câu trả lời: "Em có thể thử xem.”
kia...
[Nhưng nếu cách nhau gần như này mình sợ mình sẽ không khống chế nổi.]
Diệp Thù Yến nhắm mắt, ngửa đầu dựa vào sofa, thả lỏng cả người, dáng vẻ như một bức tranh đang câu dẫn người khác. Đường Noãn như nhớ ra điều gì đó trong trí nhớ mơ hồ ban nãy, ánh mắt không chịu khống chế mà nhìn vào yết hầu của anh... Cô nuốt nước miếng, gian nan nâng chân ôm hai tay, cuộn chặt trong góc ghế sofa, vừa không có cách nào phân tán suy nghĩ tung tung, vừa phải chống tại sự cám dỗ của kẻ gây ra tai họa, thật sự là khó chịu quá đi mất...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-46.html.]
Khi câu nói đầy trách móc vang lên lần nữa, Diệp Thù Yến khẽ nhếch khóe miệng, anh phần nào hiểu được tính khí của Đường Noãn, đúng là thấy người khác gặp nạn, anh dễ chịu hơn nhiều.
Có lẽ là thật sự lo giữa Diệp Thù Yến và Đường Noãn xảy ra chuyện gì nên bác sĩ gia đình đến sớm hơn dự tính rất nhiều, ngay lập tức chạy tới phòng ngủ của Diệp Thù Yến.
Chắc Tôn Uyển Thu đang ở cùng với ba Diệp, đi theo sau là bà cụ Diệp, bà cụ thấy hai người họ thì thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì có Diệp Thù Thần đưa cho phương thuốc giải rượu, cộng thêm khi gọi điện thoại cũng đã nói rõ tình hình rồi nên bác sĩ rất nhanh đã chế ra được thuốc giải rượu đặc chế. Thuốc giải rượu này có tác dụng rất nhanh, Đường Noãn cảm nhận được cơ thể đã dịu đi nhiều, thay vào đó là cảm giác mệt mỏi, buồn ngủ. "May là tác dụng phụ của rượu thuốc này không lớn, nhưng thuốc này lại chứa thành phần gây ngủ, sẽ khiến người uống nó cảm thấy rất buồn ngủ, nếu như không có chuyện gì nữa thì cứ nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc là không sao á”
Dù sao thì Giang Miểu cũng định uống nó, tất nhiên là cô ta sẽ không chọn loại nào gây ảnh hưởng lớn tới cơ thể.
Bác sĩ nhanh chóng đi sang phòng khác, bà cụ Diệp nói với Đường Noãn: "Ba mẹ và bà nội của cháu đều đến đây cả rồi, có muốn đi gặp họ một lát không?”
Hiển nhiên là muốn xem màn kịch chính của hôm nay, nhưng có sẵn lý do, đương nhiên là Đường Noãn muốn kéo dài, tuy cô cũng muốn nhanh chóng từ hôn, nhưng chỉ có thể giải quyết lén lút, ai lại muốn mất mặt trước công chúng chứ?
Cô xóa trán, cười khổ nói với bà cụ Diệp: "Bà ơi, cháu mệt đến mức không chịu nổi nữa rồi...”
Diệp Thù Yến đứng lên nói: "Có chuyện gì thì ngày mai hãy nói, hôm nay chúng cháu cần phải nghỉ ngơi.”
"Nhưng....”
Bà cụ Diệp có chút lo lắng: "Chuyện này không phải chuyện nhỏ.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Diệp Thù Yến hỏi.
Bà cụ nhìn Đường Noãn, định nói thêm gì đó, nhưng Diệp Thù Yến lại lên tiếng trước: "Xem ra chuyện này cũng không lớn lắm.”
Thấy bà cụ vẫn muốn nói tiếp, anh giải quyết dứt khoát: "Lớn hay nhỏ thì cũng đã qua nửa ngày rồi, có gì thì để mai nói.”
Bà cụ Diệp chỉ đành từ bỏ: "Thế thì để quản gia sắp xếp cho Đường Noãn một phòng khác.”
Trong lòng Đường Noãn chợt vang lên tiếng chuông báo động, đi đến phòng khách, ở địa bàn của nhà họ Diệp, Diệp Thù Yến lại đang nghỉ ngơi, vậy chẳng phải bọn họ muốn giày vò cô thế nào thì mặc sức giày vò cô thế ấy sao?
[Không đi, không đi, không đi, mình không đi, mình muốn ở cùng một phòng với anh Thù Yến! Ở cùng một nơi với anh Thù Yến! Làm ơn làm ơn làm ơn, ngàn vạn lần đừng đồng ý....] Diệp Thù Yến đỡ trán, cô thật sự đã tìm ra được một cách hay, chẳng cần phải nói gì, rất thuận tiện.
"Không cần đâu ạ, cô ấy sẽ ở cùng phòng với cháu, chỉ cần mang bộ đồ ngủ đến là được.”
Quản gia sửng sốt, bà cụ Diệp nói: "Thế này thì không thích hợp cho lắm...”
Diệp Thù Yến thản nhiên nói: "Không có gì là không thích hợp, cô ấy là vợ chưa cưới của cháu.”
Sau đó quay sang nói với quản gia: "Chú đi sắp xếp đi.”
Quản gia nhìn sắc mặt của anh thì không dám nói gì hơn, bà cụ Diệp nhất thời không biết anh đang nghĩ gì, nếu đã xác định cô là vợ chưa cưới thì sao ban nãy vẫn còn dùng thuốc giải rượu?
Phải biết rằng ba Giang, ba Diệp, bọn họ đều sẽ không đồng ý.