Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 45

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:12:55
Lượt xem: 90

Diệp Thù Yến nhìn Tôn Uyển Thu, Tôn Uyển Thu vội vàng nói: "Biết rồi, lát nữa sẽ đưa tờ giấy này cho bác sĩ.”

Bước chân Diệp Thù Yến dừng lại: "Quay về phòng, mang theo cả nước đá nữa.”

Đi ngang qua bàn, anh thuận tay lấy hai viên đá nhét vào miệng.

Mấy người đi đằng sau cũng bắt chước theo, đi sau lưng anh xuyên qua khu nghỉ ngơi rồi đi lên lầu.

Có lẽ là do trong lòng vẫn còn đang kỳ vọng, hoặc cũng có thể là dòng m.á.u bản năng đang sôi sục chiếm thế thượng phong, dưới sự giúp đỡ của mọi người, cho dù là vô tình hay cố ý thì Giang Miểu vẫn theo sát bên cạnh Diệp Thù Yến. Khi đi lên lầu, chân cô ta mềm nhũn, ngã vào lòng người bên cạnh, sau đó không tự chủ mà duỗi tay ra ôm lấy anh: "Diệp Thù Yến, em khó chịu quá...”

Thậm chí còn kéo quần áo lên không để ý trường hợp, có thể nhìn ra cô ta đang rất khó chịu.

Diệp Thù Yến cứ luôn nhìn chằm chằm vào Đường Noãn, lúc này cô đang căng thẳng như dây đàn, chỉ tìm cách trốn anh. Nói chung cô biết rằng nếu không tự cứu lấy mình thì sẽ chẳng có ai có thể cứu được cô, nên cứ lảo đảo, nghiêng ngả chạy về phía trước.

Không biết là Tôn Uyển Thu đang luống cuống hay là có chuyện gì, không ngờ bà ta lại thuận tay để một người phục vụ nam đi giúp đỡ.

Trong nháy mắt bị một bàn tay xa lạ đụng phải, Đường Noãn vẫn luôn cố gắng đè nén cảm giác khô nóng như giọt nước lạnh nhỏ vào chảo dầu sôi, ruột gan cô lộn tùng phèo hết cả lên, cố gắng cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi để khắc chế bản thân muốn rướn người lên.

Nhưng cô không biết rằng lúc này gương mặt cô sáng như nắng ban mai, đôi mắt hồ ly quyến rũ sáng ngời, hơi thở dồn dập quyến rũ đến mê người.

Người phục vụ đó lập tức đỏ mặt, ánh mắt d.a.o động, khi đối phương nhẹ giọng từ chối lại vô ý dùng sức kéo người ta vào trong lòng.”

Buông cô ấy ra!” Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến, người phục vụ giật nảy mình, quay đầu lại thì nhìn trúng vào đôi mắt phượng nghiêm nghị, bỗng chốc sống lưng lạnh toát.

Đương nhiên anh ta biết đó là Diệp Thù Yến, vị thiếu gia này thường xuyên không ở nhà, nhưng một khi xuất hiện thì đến cả bà cụ Diệp cũng phải nhìn sắc mặt của anh. Anh ta dám to gan lớn mật ôm Đường Noãn giữa ban ngày như vậy là vì biết rằng người Diệp thiếu gia yêu là tiểu thư nhà họ Giang, mà mọi người cũng không thích vị tiểu thư thích trèo cao nhà họ Đường này.

Vậy mà giây tiếp theo, người yêu tin đồn là Giang Miểu, cùng với vợ chưa cưới Đường Noãn không có chút tình cảm - Diệp Thù Yến lại chặn Giang Miểu đang định nhào qua, đẩy cô ta sang cho người bên cạnh rồi sải bước đến, một tay đẩy anh ta ra, ôm lấy Đường Noãn.”

Biến!”

Một giọng nói khàn khàn đầy uy lực, không chỉ là người phục vụ mà người khác cũng ngạc nhiên, họ chưa bao giờ thấy Diệp Thù Yến tức giận ra mặt như vậy. Diệp Thù Yến cũng không quan tâm đến phản ứng của những người đằng sau, lấy một viên đá nhét vào miệng Đường Noãn, cúi người bế cô bước nhanh lên lầu.

Sắc mặt ba con nhà họ Giang rất khó coi, Giang Miểu dựa vào lòng Diệp Thù Thần, trong chốc lát hai mắt đã đẫm lệ. Diệp Thù Thần ngây người, ôm lấy người con gái mềm mại trong lòng, không kìm được hít một hơi, yết hầu chuyển động, chỉ hận không thể hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt của người con gái ấy. Tôn Uyển Thu thấy cảnh này, ánh mắt chợt lóe lên rồi rũ mí mắt xuống, không biết là đang suy tính cái gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-45.html.]

Đường Noãn không biết mấy người phía sau đang nghĩ gì, nhưng cục đá trong miệng cũng khiến cô dễ chịu hơn một chút, nhưng ngay sau đó cô lại bị hơi thở nóng rực bao trùm, càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn. Nhất là khi cô ý thức được người đàn ông này là Diệp Thù Yến, sự khô nóng điên dại như đang sôi trào, chúng như xông lên đại não khiến cô choáng váng, bàn tay mới ban nãy vẫn còn khước từ giờ đây đã không tự chủ được mà vòng qua cổ anh....

Lần đầu tiên Diệp Thù Yến biết hơi thở của người con gái lại có thể ngọt ngào đến vậy, anh ngửa cổ lên, né tránh cô dụi vào người anh, khàn giọng cảnh cáo: "Đừng làm loạn!” Đường Noãn không đám cử động, cố gắng khống chế hành vi của mình, nhưng nhìn dáng vẻ không khác gì bình thường của Diệp Thù Yến, trái tim cô lại cảm thấy không công bằng, sao trông có vẻ như chỉ có mình cô là đang khó chịu chứ? Cô nhích tại gần mặt anh quan sát tỉ mi: "Sao nhìn anh bình thường thế? Có phải là không uống gì không?”

Hơi thở nhẹ nhàng như hoa lan phả lên mặt anh, Diệp Thù Yến hít một hơi: "Im lặng!”

Nhưng Đường Noãn như không nghe thấy gì, cô nhìn chằm chằm vào yết hầu của anh, điên cuồng nuốt nước bọt, cố gắng nhắc nhở bản thân không thể chạm vào. Cô muốn hủy hôn, người đàn ông này không phải là của cô…. Cô không thể lặp lại vết xe đổ đó được.

Diệp Thù Yến gần như đá toang cái cửa, nghiêng người đi vào trong, từ từ đặt Đường Noãn xuống, rồi nặng nề dựa vào cửa.

Cảm giác mềm mại di chuyển quanh cổ anh, viên đá trong miệng Đường Noãn vẫn chưa tan hết nhưng nó không hề làm ảnh hưởng đến hơi thở rực lửa của anh, Diệp Thù Yến nhất thời không biết mình đang ở thiên đường hay là địa ngục.

Anh hơi ngửa cổ, khàn giọng nói: "Im lặng rồi buông tay ra.”

"Được….”

Mặc dù Đường Noãn nói như vậy nhưng cảm giác như cô đang bị làn da của Diệp Thù Yến hút lại, làm cách nào cũng không tách ra được.

"Không được…" Đường Noãn cảm giác mình không thể nào khống chế được cơ thể, dứt khoát buông tha, dù sao thì ý chí của Diệp Thù Yến cũng mạnh hơn cô, cứ giao cho anh là được, vì vậy cô thều thào nói: "Anh đẩy tôi ra đi.”

Diệp Thù Yến nghe thấy cô nói vậy thì cười, cô nhóc này đúng là tên vô lại. Trong lúc nhất thời khó có được phóng túng, không chỉ không đẩy cô ra, mà anh còn kéo lỏng cà vạt, để lộ quả táo Adam. Anh ôm chặt lấy cô gái trong lòng, cúi đầu vuốt ve tai cô, khàn giọng nói: "Không đẩy nổi…"Trong nháy mắt, Đường Noãn như bị con mãnh thú đáng sợ nào đó nhìn chằm chằm, dây thần kinh căng như dây đàn, ý chí đột nhiên trỗi dậy, đôi môi đang dán lên người Diệp Thù Yến đột nhiên rời ra. Nhưng vì lực quá mạnh mà anh ngã xuống đất. Diệp Thù Yến dở khóc dở cười đưa tay ra kéo người lại, Đường Noãn rơi vào trong lòng anh, theo bản năng mà phát ra một tiếng rên rỉ.

Ánh mắt Diệp Thù Yến tối sầm lại, có lẽ ý chí vừa rồi đã làm hao phí quá nhiều khí lực của cô, lúc này những xao động ban nãy ngóc đầu trở lại một cách mãnh liệt dị thường, lại không che giấu được vẻ quyến rũ mê người của cô. Có thể nhìn ra cô đang cố gắng kiềm chế bản thân, cô vội bỏ viên đá vào trong miệng để bản thân được tỉnh táo. Diệp Thù Yến vô thức dùng lưỡi chạm vào viên đá trong miệng, thấy nó đã tan, chẳng trách anh lại thấy nóng ghê gớm như vậy, không thể khống chế ý thức được. Ánh mắt của anh rơi vào viên đá giữa môi lưỡi kiểu diễm, mỏng manh, anh bây giờ rất cần cái đó...

"Aa...”

Trong nháy mắt hơi thở vừa nóng rực vừa xa lạ của người đàn ông tràn vào hơi thở của cô, Đường Noãn trợn tròn hai mắt, cơ thể không áp chế nổi, nó như xăng gặp mồi lửa, như một vụ nổ cuốn tan đi hết thảy lý trí của cô... Diệp Thù Yến lấy mấy viên đá còn sót lại ra, cảm giác lạnh lẽo khiến anh ý thức được mình đang làm cái gì, anh cau mày lùi lại, nhưng giây sau đã bị ôm chặt lấy, đối phương bắt đầu không ngừng phản công...”

Đường Noãn!” Anh mạnh mẽ đẩy cô ra, thở gấp: "Tỉnh táo lại đi.”

Tuy nhiên hành động vừa rồi của anh đã trực tiếp bóp nát chút lý trí cuối cùng của cô, cô chỉ biết rằng hiện tại mình như đang bị nướng trong địa ngục, mà chỉ có người trước mắt mới có thể cứu được cô.

Đường Noãn vặn người, không chi kéo quần áo trên người mình ra mà tay còn nhanh chóng luồn vào trong áo sơ mi của anh. Da thịt vừa nóng rực vừa mịn màng khiến cô phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mái.

Loading...