Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:12:49
Lượt xem: 77
Dù sao hôm nay nhân vật chính là bà cụ, ngoại trừ người có quan hệ tốt với Giang Miểu, cũng không có ai cố ý tìm cô gây sự. Mà người muốn nhắm vào cô lại ngại tư thái bảo vệ của Diệp Thù Yến, một câu cũng không dám nhiều lời. Nhưng cô cũng biết chuyện này chắc chắn là trốn không thoát, đù sao nhà họ Giang bỏ ra khí lực lớn như vậy, hôm nay tất nhiên phải có kết thúc, về phần điểm đột phá, có lẽ là ở trên người nhà họ Đường.
Chỉ là chờ một lúc, yến tiệc đã quá nửa, nhà họ Đường vẫn chưa xuất hiện, cô chú ý tới Giang Miểu và Giang Trạm thường xuyên nhìn đồng hồ, hiển nhiên dường như mọi chuyện đã thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.
Trong lúc đó Giang Miểu còn nhìn về phía cô, dáng vẻ như cô ta đã biết chắc chắn là cô đã làm gì, tuy rằng Đường Noãn cũng buồn bực, nhưng vẫn lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng với đối phương, mắt thường có thể thấy được Giang Miểu càng thêm nôn nóng.
Đường Noãn cong khóe miệng, quả nhiên có người bị dày vò chung, tâm trạng sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.
Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô một cái, cảm thấy cô thật biết tìm niềm vui.
Điện thoại di động của Đường Noãn vang lên một tiếng.
[Lát nữa yến tiệc kết thúc thì đi nhanh đi, bà nội kéo dài thêm một lát.] Người gửi tin nhắn là bà nội Đường.
Đường Noãn sửng sốt, trong lòng ấm áp, rốt cuộc biết lí do vì sao nhà họ Đường còn chưa tới.
Nhưng cô cũng không tính rời đi, cô không sai, cô muốn ở đây lẽ thẳng khí hùng đứng đến cuối cùng, cô muốn trong sạch rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này, đương nhiên chủ yếu nhất là có thể lấy được nhiều tiền hơn! Công kích của bọn họ lúc này đều sẽ hóa thành tiền bồi thường cho cô. Nghĩ như vậy, tâm trạng Đường Noãn lại tốt hơn nhiều. Vừa mới nghĩ xong cô chợt ý thức được Diệp Thù Yến đang ở ngay bên cạnh, vội vàng bổ sung thêm trong lòng: [Là phí tổn thất tinh thần, Giang Miểu cũng không thể vô duyên vô cớ nói xấu mình được!]
Suy nghĩ này có âm vang vô cùng hữu lực. Nghĩ xong nhịn không được quan sát biểu cảm của Diệp Thù Yến, nhưng mà khuôn mặt lạnh lùng của người này quả thực giống như mặt nạ vẽ lên, làm cho người ta không nhìn ra được cái gì, có đôi khi Đường Noãn sẽ hoài nghi không biết anh có thuật đọc tâm thật không. Nửa sau tiệc mừng thọ, tất nhiên không thể thiếu phần xã giao, các nữ quyến lớn tuổi dẫn con gái và cháu gái đến khen tặng trước mặt bà cụ Diệp.
Người trẻ tuổi đã gia nhập vào công ty hoặc là tổng giám đốc nào đó tụ tập nói chuyện với nhau, tán gẫu về triển vọng ngành nghề, xu thế quốc tế, dăm ba câu là có thể va chạm ra tia lửa hạng mục mới. Người tới tìm Diệp Thù Yến hiển nhiên không ít, Diệp Thù Yến lạnh thì lạnh thật, nhưng không hề qua loa với chuyện công việc, nếu đối phương có mục tiêu, anh sẽ nghiêm túc lắng nghe một chút. Đường Noãn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, sau đó nhìn những người chờ cô lạc đàn ra vẻ nín thở, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Bên kia ba Diệp và ba Giang không biết đang hàn huyên cái gì, nói chuyện mà vẻ mặt hưng phấn bừng bừng. Ba Diệp thì vẫy vẫy tay với Diệp Thù Yến: “Thù Yến, qua đây.”
Suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía Diệp Thù Thần cách đó không xa: “Tiểu Thần, con cũng tới nghe đi, đừng có cả ngày cà lơ phất phơ nữa, đi theo anh cả của con học hỏi nhiều một chút.”
Diệp Thù Thần do dự một chút, song vẫn đi tới.
Đường Noãn cũng đi theo Diệp Thù Yến, Giang Trạm đứng bên cạnh ba Giang cười nói: “Bọn tôi đang bàn chính sự, chi bằng cô Đường đi qua bên bà nội Diệp đi.”
Đường Noãn quay đầu nhìn bà cụ Diệp đang vô cùng từ ái cầm tay Giang Miểu trò chuyện với những người phụ nữ xung quanh, lắc đầu: “Nơi đó có cô Giang là đủ rồi, tôi vẫn nên ở bên cạnh anh Thù Yến thôi.”
Quả nhiên Giang Trạm là một tên bại hoại, muốn đẩy cô đến gần ổ sói. Nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc! Hôm nay cô sẽ ở dính lấy Diệp Thù Yến, nghĩ như vậy, theo bản năng cô kéo kéo tay áo Diệp Thù Yến.
Ba Diệp nhíu mày lộ ra thần sắc bất mãn, đang tính nói chuyện, chợt nghe Diệp Thù Yến thản nhiên nói: “Đi lên lầu đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-41.html.]
Sau đó cánh tay hơi giơ lên, mặc dù không nhìn Đường Noãn, nhưng ý tứ rõ ràng. Đường Noãn vui vẻ, vòng tay khoác lên tay anh, cảm thấy Diệp Thù Yến thật sự là một người tốt.
Lầu hai của khu nghỉ dưỡng được thiết kế theo kiểu thẻ, chỉ có khách hàng thân cận và quan trọng mới được đi lên, cho nên vô cùng thanh tịnh.
Sau khi mấy người ngồi xuống thì rất nhanh đã trò chuyện về hạng mục, Đường Noãn ngồi bên cạnh Diệp Thù Yến không được suy nghĩ cái gì cả, đành phải cố gắng thả lỏng đầu óc. Nhưng con người có ba việc gấp, đột nhiên Đường Noãn buồn đi vệ sinh. Nhưng những nơi như tiệc tùng thế này, từ trước đến nay nhà vệ sinh là nơi đề xảy ra sự cố, tại biết rõ có người đang nhìn chăm chăm vào cô, Đường Noãn cũng không muốn ôm tâm lý may mắn.
Vì vậy, cách tốt nhất là đi lên phòng của chủ nhân ở trên lầu.
Nhưng cũng có một vấn đề, mặc dù cô đã tới nhà họ Diệp vài lần, nhưng chưa từng đi qua gian phòng của Diệp Thù Yến, hơn nữa hiện giờ mọi người đã ngầm hiểu về thân thế của cô, người hầu nhà họ Diệp chưa chắc đã nhận ra cô, ngộ nhỡ không cho đi lên vậy thì xấu hổ lắm. Nếu Diệp Thù Yến có thể phân phó cô đi giúp anh lấy cái gì thì tốt rồi.
Nhưng trong phòng ngủ của Diệp Thù Yến có thứ gì có thể lấy đây? Văn kiện thì chắc là không được, căn bản Diệp Thù Yến không trở về nhà cũ, không có đồ đạc liên quan tới công việc, xem ra chỉ còn lại có quần áo...
Đường Noãn không khỏi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nếu cô không cẩn thận làm đổ rượu đỏ lên quần áo anh... Vậy cũng không được, như vậy anh phải tự mình đi đổi đồ, cô mà đi thì không tiện vào phòng ngủ.
Đường Noãn có chút không nhịn được, không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ: Hoặc là đổi thành áo khoác? Giày da? Vớ? Quần lót...... Diệp Thù Yến cũng bị ý nghĩa của cô làm lệch lạc, trong đầu hiện ra cảnh cô cực kỳ mất thể thống cầm một đôi giày hoặc là vớ từ trên lầu xuống để cho anh đổi, chợt nghe đến từ phía sau, sắc mặt anh không khỏi tối sầm.
“Lên phòng anh, mang bút máy và notebook trên tủ đầu giường xuống đây.”
Diệp Thù Yến đột nhiên mở miệng, giọng nói nhàn nhạt. Trong lòng Đường Noãn vui vẻ, lập tức đứng dậy nói: “Em đi ngay đây.”
Mấy người khác cũng dừng một chút, đáy mắt đều có ý cười khác nhau, xem ra anh vẫn quan tâm tới Giang Miểu, Diệp Thù Thần vừa mới đề nghị cho Giang Miểu tới nghe một lúc rồi đưa ra đề nghị, dù sao cũng có liên quan đến điện ảnh và truyền hình, có thể Giang Miểu sẽ biết rõ hơn bọn họ một chút. Kết quả Diệp Thù Yến lập tức muốn tách Đường Noãn ra.
Thấy Đường Noãn rời đi, Diệp Nhị đứng lên: “Em đi tìm Cô Giang.”
Lại gọi nhân viên phục vụ tới: “Thuận tiện xuống hầm lấy cho tôi chai rượu ngon.”
Đường Noãn đi dọc đường đi lên lầu bốn rồi vọt vào gian phòng của Diệp Thù Yến, sảng khoái giải quyết vấn đề, sau khi đi ra thì cũng không tò mò một chút nào, cô đi thẳng đến tủ đầu giường, cầm lấy bút và notebook lên rồi rời đi luôn.
Lúc sắp đến cầu thang, Đường Noãn thấy Giang Miểu lén lút đi lên lầu ba.
Cô nheo mắt, âm thầm thả chậm bước chân.
Từ tầng ba biệt thự nhà họ Diệp trở lên là phòng của các chủ nhân ngôi biệt thự, hôm nay đóng cửa kín mít, trừ khi được chủ nhân cho phép, không thì ai cũng không lên được, cho nên gần như nơi đây không có người.
Cô đang muốn thăm dò xem Giang Miểu muốn làm gì, chợt nghe thấy giọng nói lo lắng của Diệp Thù Thần: “Chị Giang Miểu!”