Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 36 + 37
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:12:42
Lượt xem: 84
Khu biệt thự Hương Tuyền dựa lưng vào núi Phong, đối mặt với sông đào bảo vệ thành, sau hơn nửa thế kỷ mở rộng, vùng ngoại ô xa xôi đã vào khu đô thị, tuy nhiên, khu công viên chỉ có mười lăm hộ gia đình với diện tích 50 mẫu, ở trong phố xá sầm uất cũng tự thành một mảnh phong cảnh. Nhưng hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi của bà cụ Diệp, trong khu công viên ngày thường yên tĩnh nay tại hết sức náo nhiệt, bởi vì bà cụ thích đại biểu cho Diệp Thị làm từ thiện nên ngoại trừ khách quý đến chúc thọ, còn có không ít phóng viên.
Lúc Diệp Thù Yến đến đây, quản gia Trương bước nhanh ra đón, mở ra lối đi ngầm trong nhà để Diệp Thù Yến lái xe thẳng vào trong, nhưng Diệp Thù Yến chỉ để cho tài xế dừng xe ở chỗ đậu xe bên ngoài, hiển nhiên không có ý định ở lâu.
Quản gia thở dài, cũng không nói gì, chỉ tươi cười chào đón: “Đại thiếu gia, Đường tiểu thư.”
Lúc chào hỏi với Đường Noãn, trong ánh mắt quản gia không tự giác mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu và đánh giá kỹ, xem ra chuyện cô không phải con gái nhà họ Đường đã truyền ra cho tất cả mọi người đều biết.
Ngay cả quản gia nhà họ Diệp cũng có thái độ như vậy, thì thái độ của người bên trong có thể tưởng tượng được.
Đường Noãn âm thầm hít một hơi, ra vẻ không nhìn thấy thần sắc của đối phương, nở nụ cười dịu dàng định đi theo Diệp Thù Yến vào trong, dù sao hôm nay chắc chắn sẽ không dễ chịu, bất cứ giá nào, chân trần không sợ đi giày, có thể bỏ qua một người thì cứ bỏ qua.
Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó giơ cánh tay về phía cô.
Đường Noãn sửng sốt, cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Diệp Thù Yến, nhưng lúc này trong đầu chỉ có thể nghĩ các loại như : “Anh Thù Yến muốn là chỗ dựa cho mình sao?”
: “Anh Thù Yến thật sự quá tốt”. “Mình yêu anh ấy” , thật sự là thống khổ không chịu nổi.
Diệp Thù Yến nghe những lời không đúng sự thật này, nhịn không được liếc cô một cái, rõ cô là người đầu tiên ghét bỏ anh, trong nháy mắt này anh tình không muốn quan tâm tới cô. Nhưng mà Đường Noãn đã nhanh chóng khoác tay anh, tránh nặng tìm nhẹ đã là bản năng của cô, nếu Diệp Thù Yến đã chịu làm chỗ dựa cho cô, thì ít nhất hôm nay sẽ không có ai dám nói lung tung trước mặt cô, cô cũng không phải là người tìm ngược.
Diệp Thù Yến nâng tay kia lên, nhẹ nhàng vỗ lên tay cô một cái, có lẽ là do bình thường anh đã lạnh lùng quen rồi, động tác này có vẻ có chút thân mật, hơn nữa nhẫn đính hôn cực lớn trên ngón giữa hai người chạm vào nhau, hòa lẫn dưới ánh mặt trời, có thể làm mù mắt người khác. Động tác Đường Noãn dừng lại, sắc mặt ửng đỏ - nghẹn lời.
[A a a! ! ! Vì sao anh ấy lại đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy! -- Chẳng lẽ đã phát hiện ra điểm tốt của mình rồi sao?]
Không hiểu sao Diệp Thù Yến lại cảm thấy câu cuối cùng của cô đáng ra phải là: [Chẳng lẽ anh ta điên rồi sao?]
Nhìn bộ dạng cô suy nghĩ trong lòng mà cũng phải làm ra bộ dạng nín thở trong lòng, tâm trạng Diệp Thù Yến lại tốt hơn không ít. Dưới đủ loại ánh mắt kinh ngạc, hai người cứ như vậy đi vào đại sảnh náo nhiệt nhất.
Bà cụ Diệp phúc hậu trắng mập, mặc một bộ trang phục nhà Đường màu đỏ thẫm thêu hoa văn mẫu đơn, ngồi ở trên ghế sô pha của chủ nhà, thoạt nhìn cao trọng quyền quý, xung quanh đều là người chúc thọ, chọc cho bà cụ cười không ngớt miệng. Tính chất của bữa tiệc này không giống với tiệc sinh nhật lần trước của Giang Miểu, những người có tư cách tham dự sinh nhật của bà cụ Diệp phần lớn đều là những người nổi bật trong giới, những người trẻ tuổi đến đây cũng đều là những tinh anh nổi bật, cách nói chuyện vô cùng thông minh.
Nhưng sự xuất hiện của Diệp Thù Yến và Đường Noãn vẫn làm cho phòng khách yên tĩnh một lúc, từ ánh mắt kinh ngạc không che giấu được của mọi người, Đường Noãn biết lần này không chỉ vì khí chất lạnh như băng của Diệp Thù Yến mà còn vì thái độ thân mật trước nay chưa từng có của anh đối với cô.
Diệp Thù Thần ngồi bên cạnh bà cụ phản ứng trước, đứng dậy cười nói: “Anh cả, anh đến rồi.”
Đường Noãn không khỏi nhìn về phía anh ấy, làm vai nam chính trong sách, diện mạo Diệp Thù Thần hiến nhiên là tuấn mỹ phi phàm, so với Diệp Thù Yến lạnh như băng, khí chất của anh ấy lười biếng, cho dù có là trường hợp chính thức như này, anh ấy cũng chỉ mặc bộ âu phục màu lam nhạt thêu vân mây, cà vạt lỏng tẻo buộc ở dưới cổ, rất có hương vị lưu manh ngõ ngược.
Hơn nữa lúc cười với người khác, sức hấp dẫn của đôi mắt phượng thâm thúy của nhà họ Diệp lập tức trở nên hoàn mỹ.
Trong sách, mặc dù quan hệ của Diệp Thù Yến với mẹ kế không tốt, nhưng trước khi Diệp Thù Thần thích Giang Miểu, quan hệ của hai anh em cũng không tính là quá tệ.
Ánh mắt Đường Noãn lại không khỏi rơi vào người Giang Miểu đang ngồi bên cạnh bà cụ, đáy mắt đối phương còn lưu lại ý cười, hiển nhiên vừa mới bị Diệp Thù Thần chọc cho vui vẻ.
Hiển nhiên, hai người đã từng gặp mặt, chỉ là không biết Diệp Thù Thần có động lòng với Giang Miểu hay không, lần trước Giang Miểu rơi xuống nước, hình như là Diệp Thù Thần cứu cô ra...
Rất nhanh nghi hoặc của cô đã được giải đáp.
Bà cụ Diệp từ ái vẫy tay với Diệp Thù Yến: “Thù Yến, mau tới đây, bà nội đã lâu không gặp cháu.”
Quở trách: “Cả ngày chỉ biết bận rộn với công việc, cũng không biết về thăm nhà.”
Biểu cảm của Diệp Thù Yến không thay đổi, dẫn Đường Noãn đi tới trước mặt bà cụ Diệp: “Bà nội, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”
Quản gia phía sau ăn ý dâng một cái hộp gỗ Đàn Hương cùng một hộp lụa vàng thật to lên. Trước giờ Diệp Thù Thần chưa bao giờ xen vào chuyện của Đường Noãn, nhìn bọc lụa vàng trên bàn, đùa giỡn nói: “Bà nội, thoạt nhìn quà năm nay cô Đường tặng có tâm hơn nhiều, không lẽ là ngọc Phật nữa chứ?”
Anh ấy cười như thường, chỉ là ý cười không đạt tới đáy mắt, người nào đang ngồi ở đây không phải là nhân tinh, lập tức có người phụ họa cười nói: “Năm kia là bùa bình an khai quang, năm ngoái là kính bát quái khai quang...”
Người kia nói tới đây, một câu hai nghĩa: “Năm nay à, quả thật tạm thời nên tới ôm chân Phật.”
Tất cả mọi người che miệng nở nụ cười, không phải ôm chân Phật thì là gì? Nếu không ôm thì hôn sự tốt như vậy sẽ không còn, nhưng cho dù có ôm, sợ rằng cũng vô dụng, chỉ là giãy c.h.ế.t mà thôi.
Diệp Thù Yến khẽ nhíu mày, cho dù không cần nghe tiếng lòng của mọi người cũng có thể cảm nhận được ác ý đập vào mặt, anh nhìn Diệp Thù Thần một cái, đang muốn nói chuyện, chợt nghe Đường Noãn bên cạnh cười dài nói: “Cũng không phải tạm thời, đã ôm một năm rồi.”
“Năm ngoái sau đại thọ bà nội, tôi đã bắt đầu chép kinh Phật, hơn một tháng trước mới vừa chép xong, đã cung phụng bảy bảy bốn mươi chín ngày trước Phật ở chùa Đại Tướng Quốc, ngày hôm qua mới cầm về, chúc bà nội bình an vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.”
Cô nói xong, tất cả mọi người sửng sốt, bà cụ Diệp co rút khóe miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. [Ha ha, suy nghĩ nhiều quá đi, thật sự là tự cao tự đại, cho dù có ôm chân Phật cũng không đến lượt ôm cỏ đầu tường này, nghĩ đẹp lắm, nếu mình thật sự có tiền đi mời ngọc phật, mình cũng… sẽ tặng cho anh Thù Yến nhà mình.]
Lời đằng sau là bị bắt đổi lời, Diệp Thù Yến đoán chắc rằng cô sẽ giữ lại cho mình chứ? Đáng tiếc có anh ở đây, cô không thể nghĩ thế được. Chẳng biết vì sao Diệp Thù Yến cảm thấy cô có chút đáng thương, cho nên mới nói, biết quá nhiều cũng rất thống khổ. Đường Noãn đương nhiên không thể chỉ làm cho mình thống khổ, cô cúi người mở vải lụa vàng ra, lộ ra trọn bộ kinh thư, còn vô cùng tự nhiên gọi quản gia: “Chú Trương, chú rửa tay mời kinh thư này đến phòng bà nội đi, cũng không tiện để chung với những thứ tầm thường này.”
Mọi người: . . .
Cũng không đợi có người nổi giận, Đường Noãn nhìn về phía Diệp Thù Thần, cười dài nói: “Người khác không hiểu, chắc Diệp Nhị anh cũng phải hiểu, lúc trước chính là dì Tôn và bà cụ Diệp căn cứ vào cái này để tìm được tôi.”
Tôn Uyển Thu chính là mẹ ruột của Diệp Thù Thần.
Diệp Thù Thần bị nghẹn họng, cho nên trước đây anh ấy đối xử với Đường Noãn không tốt cũng không xấu, dù sao cũng là mẹ ruột của anh ấy và bà nội cùng nhau chọn vợ cho anh cả, cho dù anh ấy cảm thấy Đường Noãn không xứng với anh cả thì cũng không thể nói gì.
Diệp Thù Thần không khỏi nhìn về phía Diệp Thù Yến, thấy anh vẫn là bộ tư thái thờ ơ như cũ, đối với hành vi của Đường Noãn không biết là hoàn toàn không sao cả, hay là im hơi lặng tiếng ủng hộ, làm cho người ta đoán không ra.
“Thù Yến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-36-37.html.]
Ông Diệp cách đó không xa vẫy tay với anh: “Lại đây gặp bác Trần của con.”
Bà cụ Diệp nghe vậy thì vội vàng nói: “Đi đi, các cháu đi bàn chuyện nghiêm túc, để mấy người họ ngồi cùng bà già này là được rồi.”
Nói xong nói với Đường Noãn: “Đường Noãn, tới đây, ngồi chỗ này.”
Đường Noãn nhìn người đàn ông bên cạnh ba Diệp cách đó không xa, quả thật không tiện đi theo Diệp Thù Yến, dứt khoát ôm khuôn mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh bà cụ Diệp.
Ánh mắt Diệp Thù Yến đảo qua người xung quanh, thản nhiên nói: “Phiền mọi người chăm sóc cô ấy một chút, tôi sẽ lập tức về ngay.”
Mọi người nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt hơi thu lại, đến mức Diệp Thù Yến đã đi được một lúc rồi, nhưng vì không xác định được thái độ của Diệp Thù Yến nên không ai dám xông loạn, chỉ có thể âm dương quái khí vài câu mà thôi.
Nhưng những lời này Đường Noãn đều coi như gió thoảng bên tai, tỏ vẻ nghe không hiểu, dù sao chỉ cần cô không tức giận, người tức sẽ là đối phương, hoàn toàn đóng tốt vai trò cái đích cho toàn bộ mọi người chán ghét hôm nay. Cuối cùng vẫn là bà cụ Diệp theo đề tài của Diệp Thù Thần mà chọn chuyện: “.... Bà đã lớn tuổi, dù là quà gì thì cũng không sánh bằng đám tiểu bối các cháu khỏe mạnh, hòa thuận làm cho bà vui vẻ.”
Bà cụ đưa tay nắm tay Đường Noãn: “Khoảng thời gian trước nghe nói cháu và Miểu Miểu có chút mâu thuẫn, nể mặt bà nội, Đường Noãn cháu xin lỗi con bé, chuyện này coi như bỏ qua...”
Đường Noãn nhíu mày, nhìn về phía Giang Miểu.
Đúng là hào quang nữ chính. Phải biết rằng vì chuyện của mẹ ruột Diệp Thù Yến, bà cụ Diệp rất ghét ở chung một chỗ với bà ấy, thậm chí cũng không thích Diệp Thù Yến, song hôm nay bà cụ lại đứng ra làm chỗ dựa cho Giang Miểu.”
Sợ là bà nội hiểu lầm rồi…”Cô còn chưa nói xong, đã bị Diệp Thù Thần cắt ngang: “Không lẽ cô định nói là Giang Miểu đẩy cô xuống nước à?”
Giọng điệu của anh ấy cà lơ phất phơ, ý cười cũng không đạt tới đáy mắt: “Vừa hay tôi cũng muốn biết, rốt cuộc vì sao một người sợ nước như cô lại chịu đi theo Giang Miểu tới bên hồ.”
Câu này, hoặc là ép Đường Noãn xin lỗi, hoặc là chính miệng cô thừa nhận mình không phải con gái ruột của nhà họ Đường, tóm lại nói cái gì cũng là khó xử.
Mọi người thấy Đường Noãn nói không nên lời, lập tức chủ trì công đạo:“Làm sai chuyện thì phải xin lỗi, ấy là điều hiển nhiên. Đây là giáo dưỡng cơ bản nhất của gia đình chúng ta.”
“Nhưng có vài thứ đã khắc ở trong gien, dạy thế nào cũng dạy không nổi.”
“Dạy không nổi?”
Có người cười nhạo: “Làm sao có thể dạy không nổi, trong nhà dạy không nổi, xã hội sẽ dạy cho cô ta.”
“Nếu không đứa nhỏ nhà ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt người khác, tưởng rằng chỉ cần chúng nó nở nụ cười, mặt dày làm bộ không nghe hiểu tiếng cười là có thể lừa dối qua cửa?”
“Đúng vậy, ôi, cô Đường, cô vẫn nên nghe mọi người khuyên đi, thừa dịp bây giờ mọi người vẫn còn hòa khí thì nói câu xin lỗi, nếu không sợ rằng về sau dù cô có nói, người ta cũng không muốn nghe đâu...”
“Bà Diệp, Tú Nghiên, Thù Thần, cảm ơn hai người, nhưng chuyện này đừng nói nữa, hôm nay là sinh nhật của bà Diệp, đừng vì chuyện của tôi mà khiến mọi người xấu hổ...”
Giang Miễu đứng ra khuyên nhủ: “Chuyện này cho qua đi, vốn cũng không phải chuyện lớn gì...”
“Sao lại không phải chuyện lớn...... Ai lại làm thế bao giờ......
Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe những ngôn luận đổi trắng thay đen này, rồi bị người ta ép buộc cúi đầu nhận sai, trong lòng Đường Noãn vẫn dâng lên một luồng lệ khí.
Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên nghĩ, Giang Miểu muốn gả cho Diệp Thù Yến? Không có cửa đâu!
Cô tình nguyện quấn quít lấy Diệp Thù Yến, chứ tuyệt đối không cho Giang Miểu toại nguyện!
“Cô Đường.”
Quản gia Trương đột nhiên đi tới: “Đại thiếu gia mời cô qua.”
Mọi người yên lặng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thù Yến.
Anh đang đứng cách đó không xa nhàn nhạt nhìn sang bên này, lạnh lùng đảo qua những người đó, cuối cùng rơi vào người Đường Noãn, mặt mày rõ ràng ôn hòa lại, vẫy vẫy tay với cô.
Trong nháy mắt đó, không hiểu sao Đường Noãn có loại xúc động muốn khóc...
Cô đứng dậy đi về phía Diệp Thù Yến, nhìn sườn mặt lạnh nhạt của anh, đầu óc cũng thoáng tỉnh táo lại. Cô ở trong sách cũng bị bọn họ dồn đến góc tường như vậy, không có cách nào phản kháng, hết đường chối cãi, mới được ăn cả ngã về không, lựa chọn đánh cược bản thân để trả thù những người này, cuối cùng rơi vào một cái kết cục thê thảm.
Đúng vậy, mặc dù cô mắng quyển sách kia là chó má, nhưng trong lòng cũng biết, đó là chuyện cô có thể làm ra. Trước tám tuổi, cô cho rằng nhu thuận nghe lời là có thể đạt được sự quan tâm của người nhà, mãi đến khi thiếu chút nữa bị c.h.ế.t đuối, sau khi lập công lớn, vào sinh nhật của cô, mẹ cô để mặc sở thích của cô mà chọn bờ biển.
Cô đau lòng bỏ đi, rồi gặp được anh trai nhỏ đẹp trai đó. Lúc ấy cô còn nhỏ, tuy anh trai đó không thích nói chuyện, nhưng có thể cảm giác được đối phương rất chiếu cố cô, vì thế cô kể hết những uất ức và khổ sở mình phải chịu đựng cho anh ấy nghe.
Anh trai nhỏ tặng cô một con gấu Bắc Cực, còn dạy cô một đoạn văn, cô vẫn còn nhớ rõ. Anh ấy nói: “Nếu không muốn người khác coi thường, hãy chắc chắn rằng mình đủ mạnh mẽ.”
Lúc ấy cô rất buồn rầu: “Nhưng mẹ và chị gái của em đều là người lớn, em không thể mạnh hơn họ.”
Anh trai nhỏ nở nụ cười nói: “Nếu như không đủ mạnh, thì nghĩ cách cho bọn họ biết cái giá coi thường em.”
Sau đó còn lén dạy cô mấy mẹo nhỏ.
Vì thế sau khi trải qua chuyện bị hàng xóm khinh bỉ, bị phụ huynh trong trường chỉ trích, bị các chú cảnh sát giáo dục, người nhà họ Đường đều biết, phải luôn luôn chú ý đến Đường Noãn, nếu không cô sẽ chạy đi xin đồ ăn với hàng xóm, đánh nhau với bạn học, rời nhà trốn đến đồn công an... Sau đó cô quả thật được coi trọng và quan tâm, cho tới bây giờ, có một chiêu này gần như mọi việc đều thuận lợi, thế nên cô đã quên anh trai nhỏ có nói một điểm quan trọng nhất: Nếu muốn cho người ta không thể bỏ qua mình, nhất định phải làm cho mình đủ mạnh mẽ.
Cho đến khi nhìn thấy kết cục trong sách, cô mới tỉnh táo lại, dâng hiến bản thân mình để những kẻ khác phải trả giá là cách làm của kẻ yếu, khi người ta đủ mạnh, dù cho kẻ yếu có dâng hiến cả bản thân mình, thì cũng chỉ là một trò cười mà thôi. Tựa như bây giờ, kết quả cô để cho người khác phải trả giá thật lớn chính là thanh danh bừa bãi của bản thân, cho nên khi tiếng gió cô không phải là con gái của nhà họ Đường truyền ra, tất cả mọi người đều cảm thấy vui sướng, tất cả mọi người đều cảm thấy cô ắt hẳn sẽ bị hủy hôn, bởi vì cô quả thật không xứng với Diệp Thù Yến.
Vậy nên, điều quan trọng nhất cô phải làm bây giờ là làm mình trưởng thành, mạnh mẽ lên, mà không phải một mực dựa vào người khác, cáo mượn oai hùm.