Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:12:38
Lượt xem: 88
Cũng không đợi có người nổi giận, Đường Noãn nhìn về phía Diệp Thù Thần, cười dài nói: “Người khác không hiểu, chắc Diệp Nhị anh cũng phải hiểu, lúc trước chính là dì Tôn và bà cụ Diệp căn cứ vào cái này để tìm được tôi.”
Tôn Uyển Thu chính là mẹ ruột của Diệp Thù Thần.
Diệp Thù Thần bị nghẹn họng, cho nên trước đây anh ấy đối xử với Đường Noãn không tốt cũng không xấu, dù sao cũng là mẹ ruột của anh ấy và bà nội cùng nhau chọn vợ cho anh cả, cho dù anh ấy cảm thấy Đường Noãn không xứng với anh cả thì cũng không thể nói gì.
Diệp Thù Thần không khỏi nhìn về phía Diệp Thù Yến, thấy anh vẫn là bộ tư thái thờ ơ như cũ, đối với hành vi của Đường Noãn không biết là hoàn toàn không sao cả, hay là im hơi lặng tiếng ủng hộ, làm cho người ta đoán không ra.
“Thù Yến.”
Ông Diệp cách đó không xa vẫy tay với anh: “Lại đây gặp bác Trần của con.”
Bà cụ Diệp nghe vậy thì vội vàng nói: “Đi đi, các cháu đi bàn chuyện nghiêm túc, để mấy người họ ngồi cùng bà già này là được rồi.”
Nói xong nói với Đường Noãn: “Đường Noãn, tới đây, ngồi chỗ này.”
Đường Noãn nhìn người đàn ông bên cạnh ba Diệp cách đó không xa, quả thật không tiện đi theo Diệp Thù Yến, dứt khoát ôm khuôn mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh bà cụ Diệp.
Ánh mắt Diệp Thù Yến đảo qua người xung quanh, thản nhiên nói: “Phiền mọi người chăm sóc cô ấy một chút, tôi sẽ lập tức về ngay.”
Mọi người nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt hơi thu lại, đến mức Diệp Thù Yến đã đi được một lúc rồi, nhưng vì không xác định được thái độ của Diệp Thù Yến nên không ai dám xông loạn, chỉ có thể âm dương quái khí vài câu mà thôi.
Nhưng những lời này Đường Noãn đều coi như gió thoảng bên tai, tỏ vẻ nghe không hiểu, dù sao chỉ cần cô không tức giận, người tức sẽ là đối phương, hoàn toàn đóng tốt vai trò cái đích cho toàn bộ mọi người chán ghét hôm nay. Cuối cùng vẫn là bà cụ Diệp theo đề tài của Diệp Thù Thần mà chọn chuyện: “.... Bà đã lớn tuổi, dù là quà gì thì cũng không sánh bằng đám tiểu bối các cháu khỏe mạnh, hòa thuận làm cho bà vui vẻ.”
Bà cụ đưa tay nắm tay Đường Noãn: “Khoảng thời gian trước nghe nói cháu và Miểu Miểu có chút mâu thuẫn, nể mặt bà nội, Đường Noãn cháu xin lỗi con bé, chuyện này coi như bỏ qua...”
Đường Noãn nhíu mày, nhìn về phía Giang Miểu.
Đúng là hào quang nữ chính. Phải biết rằng vì chuyện của mẹ ruột Diệp Thù Yến, bà cụ Diệp rất ghét ở chung một chỗ với bà ấy, thậm chí cũng không thích Diệp Thù Yến, song hôm nay bà cụ lại đứng ra làm chỗ dựa cho Giang Miểu.”
Sợ là bà nội hiểu lầm rồi…”Cô còn chưa nói xong, đã bị Diệp Thù Thần cắt ngang: “Không lẽ cô định nói là Giang Miểu đẩy cô xuống nước à?”
Giọng điệu của anh ấy cà lơ phất phơ, ý cười cũng không đạt tới đáy mắt: “Vừa hay tôi cũng muốn biết, rốt cuộc vì sao một người sợ nước như cô lại chịu đi theo Giang Miểu tới bên hồ.”
Câu này, hoặc là ép Đường Noãn xin lỗi, hoặc là chính miệng cô thừa nhận mình không phải con gái ruột của nhà họ Đường, tóm lại nói cái gì cũng là khó xử.
Mọi người thấy Đường Noãn nói không nên lời, lập tức chủ trì công đạo:“Làm sai chuyện thì phải xin lỗi, ấy là điều hiển nhiên. Đây là giáo dưỡng cơ bản nhất của gia đình chúng ta.”
“Nhưng có vài thứ đã khắc ở trong gien, dạy thế nào cũng dạy không nổi.”
“Dạy không nổi?”
Có người cười nhạo: “Làm sao có thể dạy không nổi, trong nhà dạy không nổi, xã hội sẽ dạy cho cô ta.”
“Nếu không đứa nhỏ nhà ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt người khác, tưởng rằng chỉ cần chúng nó nở nụ cười, mặt dày làm bộ không nghe hiểu tiếng cười là có thể lừa dối qua cửa?”
“Đúng vậy, ôi, cô Đường, cô vẫn nên nghe mọi người khuyên đi, thừa dịp bây giờ mọi người vẫn còn hòa khí thì nói câu xin lỗi, nếu không sợ rằng về sau dù cô có nói, người ta cũng không muốn nghe đâu...”
“Bà Diệp, Tú Nghiên, Thù Thần, cảm ơn hai người, nhưng chuyện này đừng nói nữa, hôm nay là sinh nhật của bà Diệp, đừng vì chuyện của tôi mà khiến mọi người xấu hổ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-34.html.]
Giang Miễu đứng ra khuyên nhủ: “Chuyện này cho qua đi, vốn cũng không phải chuyện lớn gì...”
“Sao lại không phải chuyện lớn...... Ai lại làm thế bao giờ......
Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe những ngôn luận đổi trắng thay đen này, rồi bị người ta ép buộc cúi đầu nhận sai, trong lòng Đường Noãn vẫn dâng lên một luồng lệ khí.
Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên nghĩ, Giang Miểu muốn gả cho Diệp Thù Yến? Không có cửa đâu!
Cô tình nguyện quấn quít lấy Diệp Thù Yến, chứ tuyệt đối không cho Giang Miểu toại nguyện!
“Cô Đường.”
Quản gia Trương đột nhiên đi tới: “Đại thiếu gia mời cô qua.”
Mọi người yên lặng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thù Yến.
Anh đang đứng cách đó không xa nhàn nhạt nhìn sang bên này, lạnh lùng đảo qua những người đó, cuối cùng rơi vào người Đường Noãn, mặt mày rõ ràng ôn hòa lại, vẫy vẫy tay với cô.
Trong nháy mắt đó, không hiểu sao Đường Noãn có loại xúc động muốn khóc...
Cô đứng dậy đi về phía Diệp Thù Yến, nhìn sườn mặt lạnh nhạt của anh, đầu óc cũng thoáng tỉnh táo lại. Cô ở trong sách cũng bị bọn họ dồn đến góc tường như vậy, không có cách nào phản kháng, hết đường chối cãi, mới được ăn cả ngã về không, lựa chọn đánh cược bản thân để trả thù những người này, cuối cùng rơi vào một cái kết cục thê thảm.
Đúng vậy, mặc dù cô mắng quyển sách kia là chó má, nhưng trong lòng cũng biết, đó là chuyện cô có thể làm ra. Trước tám tuổi, cô cho rằng nhu thuận nghe lời là có thể đạt được sự quan tâm của người nhà, mãi đến khi thiếu chút nữa bị c.h.ế.t đuối, sau khi lập công lớn, vào sinh nhật của cô, mẹ cô để mặc sở thích của cô mà chọn bờ biển.
Cô đau lòng bỏ đi, rồi gặp được anh trai nhỏ đẹp trai đó. Lúc ấy cô còn nhỏ, tuy anh trai đó không thích nói chuyện, nhưng có thể cảm giác được đối phương rất chiếu cố cô, vì thế cô kể hết những uất ức và khổ sở mình phải chịu đựng cho anh ấy nghe.
Anh trai nhỏ tặng cô một con gấu Bắc Cực, còn dạy cô một đoạn văn, cô vẫn còn nhớ rõ. Anh ấy nói: “Nếu không muốn người khác coi thường, hãy chắc chắn rằng mình đủ mạnh mẽ.”
Lúc ấy cô rất buồn rầu: “Nhưng mẹ và chị gái của em đều là người lớn, em không thể mạnh hơn họ.”
Anh trai nhỏ nở nụ cười nói: “Nếu như không đủ mạnh, thì nghĩ cách cho bọn họ biết cái giá coi thường em.”
Sau đó còn lén dạy cô mấy mẹo nhỏ.
Vì thế sau khi trải qua chuyện bị hàng xóm khinh bỉ, bị phụ huynh trong trường chỉ trích, bị các chú cảnh sát giáo dục, người nhà họ Đường đều biết, phải luôn luôn chú ý đến Đường Noãn, nếu không cô sẽ chạy đi xin đồ ăn với hàng xóm, đánh nhau với bạn học, rời nhà trốn đến đồn công an... Sau đó cô quả thật được coi trọng và quan tâm, cho tới bây giờ, có một chiêu này gần như mọi việc đều thuận lợi, thế nên cô đã quên anh trai nhỏ có nói một điểm quan trọng nhất: Nếu muốn cho người ta không thể bỏ qua mình, nhất định phải làm cho mình đủ mạnh mẽ.
Cho đến khi nhìn thấy kết cục trong sách, cô mới tỉnh táo lại, dâng hiến bản thân mình để những kẻ khác phải trả giá là cách làm của kẻ yếu, khi người ta đủ mạnh, dù cho kẻ yếu có dâng hiến cả bản thân mình, thì cũng chỉ là một trò cười mà thôi. Tựa như bây giờ, kết quả cô để cho người khác phải trả giá thật lớn chính là thanh danh bừa bãi của bản thân, cho nên khi tiếng gió cô không phải là con gái của nhà họ Đường truyền ra, tất cả mọi người đều cảm thấy vui sướng, tất cả mọi người đều cảm thấy cô ắt hẳn sẽ bị hủy hôn, bởi vì cô quả thật không xứng với Diệp Thù Yến.
Vậy nên, điều quan trọng nhất cô phải làm bây giờ là làm mình trưởng thành, mạnh mẽ lên, mà không phải một mực dựa vào người khác, cáo mượn oai hùm.